Saturday, 18 February 2012
Friday, 10 February 2012
Adolf Hitler
Adolf Hitler
(1889-1945)
Hitler: Table of Contents | Photographs | Was He Jewish?
Adolf Hitler (1889-1945) was the founder and leader of the Nazi Party and the most influential voice in the organization, implementation and execution of the Holocaust, the systematic extermination and ethnic cleansing of six million European Jews and millions of other non-aryans.
Hitler was the Head of State, Supreme Commander of the Armed Forces and guiding spirit, or fuhrer, of Germany's Third Reich from 1933 to 1945.
Index:
- Hitler's Early Years
- World War I
- Hitler Starts to Lead
- Rise of the Nazi Party
- Hitler As German Fuhrer
- World War II
- Allied Victory & Hitler's Death
Early Years
Born in Braunau am Inn, Austria, on April 20, 1889, Hitler was the son of a fifty-two-year-old Austrian customs official, Alois Schickelgruber Hitler, and his third wife, a young peasant girl, Klara Poelzl, both from the backwoods of lower Austria. The young Hitler was a resentful, discontented child. Moody, lazy, of unstable temperament, he was deeply hostile towards his strict, authoritarian father and strongly attached to his indulgent, hard-working mother, whose death from cancer in December 1908 was a shattering blow to the adolescent Hitler.
After spending four years in the Realschule in Linz, he left school at the age of sixteen with dreams of becoming a painter. In October 1907, the provincial, middle-class boy left home for Vienna, where he was to remain until 1913 leading a bohemian, vagabond existence. Embittered at his rejection by the Viennese Academy of Fine Arts, he was to spend "five years of misery and woe" in Vienna as he later recalled, adopting a view of life which changed very little in the ensuing years, shaped as it was by a pathological hatred of Jews and Marxists, liberalism and the cosmopolitan Habsburg monarchy.
Existing from hand to mouth on occasional odd jobs and the hawking of sketches in low taverns, the young Hitler compensated for the frustrations of a lonely bachelor's life in miserable male hostels by political harangues in cheap cafes to anyone who would listen and indulging in grandiose dreams of a Greater Germany.
In Vienna he acquired his first education in politics by studying the demagogic techniques of the popular Christian-social Mayor, Karl Lueger, and picked up the stereotyped, obsessive anti-Semitism with its brutal, violent sexual connotations and concern with the "purity of blood" that remained with him to the end of his career. From crackpot racial theorists like the defrocked monk, Lanz von Liebenfels, and the Austrian Pan-German leader, Georg von Schoenerer, the young Hitler learned to discern in the "Eternal Jew" the symbol and cause of all chaos, corruption and destruction in culture, politics and the economy. The press, prostitution, syphilis, capitalism, Marxism, democracy and pacifism--all were so many means which "the Jew" exploited in his conspiracy to undermine the German nation and the purity of the creative Aryan race.
World War I
In May 1913 Hitler left Vienna for Munich and, when war broke out in August 1914, he joined the Sixteenth Bavarian Infantry Regiment, serving as a despatch runner. Hitler proved an able, courageous soldier, receiving the Iron Cross (First Class) for bravery, but did not rise above the rank of Lance Corporal. Twice wounded, he was badly gassed four weeks before the end of the war and spent three months recuperating in a hospital in Pomerania. Temporarily blinded and driven to impotent rage by the abortive November 1918 revolution in Germany as well as the military defeat, Hitler, once restored, was convinced that fate had chosen him to rescue a humiliated nation from the shackles of the Versailles Treaty, from Bolsheviks and Jews.
Assigned by the Reichswehr in the summer of 1919 to "educational" duties which consisted largely of spying on political parties in the overheated atmosphere of post-revolutionary Munich, Hitler was sent to investigate a small nationalistic group of idealists, the German Workers' Party. On 16 September 1919 he entered the Party (which had approximately forty members), soon changed its name to the National Socialist German Workers' Party (NSDAP) and had imposed himself as its Chairman by July 1921.
Hitler Becomes a Leader
Hitler discovered a powerful talent for oratory as well as giving the new Party its symbol — the swastika — and its greeting "Heil!." His hoarse, grating voice, for all the bombastic, humourless, histrionic content of his speeches, dominated audiences by dint of his tone of impassioned conviction and gift for self-dramatization. By November 1921 Hitler was recognized as Fuhrer of a movement which had 3,000 members, and boosted his personal power by organizing strong- arm squads to keep order at his meetings and break up those of his opponents. Out of these squads grew the storm troopers (SA) organized by Captain Ernst Röhm and Hitler's black-shirted personal bodyguard, the Schutzstaffel (SS).
Hitler focused his propaganda against the Versailles Treaty, the "November criminals," the Marxists and the visible, internal enemy No. 1, the "Jew," who was responsible for all Germany's domestic problems. In the twenty-five-point programme of the NSDAP announced on 24 February 1920, the exclusion of the Jews from the Volk community, the myth of Aryan race supremacy and extreme nationalism were combined with "socialistic" ideas of profit-sharing and nationalization inspired by ideologues like Gottfried Feder. Hitler's first written utterance on political questions dating from this period emphasized that what he called "the anti-Semitism of reason" must lead "to the systematic combating and elimination of Jewish privileges. Its ultimate goal must implacably be the total removal of the Jews."
By November 1923 Hitler was convinced that the Weimar Republic was on the verge of collapse and, together with General Ludendorff and local nationalist groups, sought to overthrow the Bavarian government in Munich. Bursting into a beer-hall in Munich and firing his pistol into the ceiling, he shouted out that he was heading a new provisional government which would carry through a revolution against "Red Berlin." Hitler and Ludendorff then marched through Munich at the head of 3,000 men, only to be met by police fire which left sixteen dead and brought the attempted putsch to an ignominious end. Hitler was arrested and tried on 26 February 1924, succeeding in turning the tables on his accusers with a confident, propagandist speech which ended with the prophecy: "Pronounce us guilty a thousand times over: the goddess of the eternal court of history will smile and tear to pieces the State Prosecutor's submission and the court's verdict for she acquits us." Sentenced to five years' imprisonment in Landsberg fortress, Hitler was released after only nine months during which he dictated Mein Kampf (My Struggle) to his loyal follower, Rudolf Hess. Subsequently the "bible" of the Nazi Party, this crude, half-baked hotchpotch of primitive Social Darwinism, racial myth, anti-Semitism and lebensraum fantasy had sold over five million copies by 1939 and been translated into eleven languages.
The failure of the Beer-Hall putsch and his period of imprisonment transformed Hitler from an incompetent adventurer into a shrewd political tactician, who henceforth decided that he would never again confront the gun barrels of army and police until they were under his command. He concluded that the road to power lay not through force alone but through legal subversion of the Weimar Constitution, the building of a mass movement and the combination of parliamentary strength with extra-parliamentary street terror and intimidation. Helped by Goering and Goebbels he began to reassemble his followers and rebuild the movement which had disintegrated in his absence.
Rise of the Nazi Party
In January 1925 the ban on the Nazi Party was removed and Hitler regained permission to speak in public. Outmaneuvering the "socialist" North German wing of the Party under Gregor Strasser, Hitler re-established himself in 1926 as the ultimate arbiter to whom all factions appealed in an ideologically and socially heterogeneous movement. Avoiding rigid, programmatic definitions of National Socialism which would have undermined the charismatic nature of his legitimacy and his claim to absolute leadership, Hitler succeeded in extending his appeal beyond Bavaria and attracting both Right and Left to his movement.
Though the Nazi Party won only twelve seats in the 1928 elections, the onset of the Great Depression with its devastating effects on the middle classes helped Hitler to win over all those strata in German society who felt their economic existence was threatened. In addition to peasants, artisans, craftsmen, traders, small businessmen, ex-officers, students and declasse intellectuals, the Nazis in 1929 began to win over the big industrialists, nationalist conservatives and army circles. With the backing of the press tycoon, Alfred Hugenberg, Hitler received a tremendous nationwide exposure just as the effects of the world economic crisis hit Germany, producing mass unemployment, social dissolution, fear and indignation. With demagogic virtuosity, Hitler played on national resentments, feelings of revolt and the desire for strong leadership using all the most modern techniques of mass persuasion to present himself as Germany's redeemer and messianic saviour.
In the 1930 elections the Nazi vote jumped dramatically from 810,000 to 6,409,000 (18.3 percent of the total vote) and they received 107 seats in the Reichstag. Prompted by Hjalmar Schacht and Fritz Thyssen, the great industrial magnates began to contribute liberally to the coffers of the NSDAP, reassured by Hitler's performance before the Industrial Club in Dusseldorf on 27 January 1932 that they had nothing to fear from the radicals in the Party. The following month Hitler officially acquired German citizenship and decided to run for the Presidency, receiving 13,418,011 votes in the run-off elections of 10 April 1931 as against 19,359,650 votes for the victorious von Hindenburg , but four times the vote for the communist candidate, Ernst Thaelmann. In the Reichstag elections of July 1932 the Nazis emerged as the largest political party in Germany, obtaining nearly fourteen million votes (37.3 per cent) and 230 seats. Although the NSDAP fell back in November 1932 to eleven million votes (196 seats), Hitler was helped to power by a camarilla of conservative politicians led by Franz von Papen, who persuaded the reluctant von Hindenburg to nominate "the Bohemian corporal" as Reich Chancellor on 30 January 1933.
Once in the saddle, Hitler moved with great speed to outmanoeuvre his rivals, virtually ousting the conservatives from any real participation in government by July 1933, abolishing the free trade unions, eliminating the communists, Social Democrats and Jews from any role in political life and sweeping opponents into concentration camps. The Reichstag fire of 27 February 1933 had provided him with the perfect pretext to begin consolidating the foundations of a totalitarian one-party State, and special "enabling laws" were ramrodded through the Reichstag to legalize the regime's intimidatory tactics.
With support from the nationalists, Hitler gained a majority at the last "democratic" elections held in Germany on 5 March 1933 and with cynical skill he used the whole gamut of persuasion, propaganda, terror and intimidation to secure his hold on power. The seductive notions of "National Awakening" and a "Legal Revolution" helped paralyse potential opposition and disguise the reality of autocratic power behind a facade of traditional institutions.
Hitler As Fuhrer
The destruction of the radical SA leadership under Ernst Rohm in the Blood Purge of June 1934 confirmed Hitler as undisputed dictator of the Third Reich and by the beginning of August, when he united the positions of Fuhrer and Chancellor on the death of von Hindenburg, he had all the powers of State in his hands. Avoiding any institutionalization of authority and status which could challenge his own undisputed position as supreme arbiter, Hitler allowed subordinates like Himmler, Goering and Goebbels to mark out their own domains of arbitrary power while multiplying and duplicating offices to a bewildering degree.
During the next four years Hitler enjoyed a dazzling string of domestic and international successes, outwitting rival political leaders abroad just as he had defeated his opposition at home. In 1935 he abandoned the Versailles Treaty and began to build up the army by conscripting five times its permitted number. He persuaded Great Britain to allow an increase in the naval building programme and in March 1936 he occupied the demilitarized Rhineland without meeting opposition. He began building up the Luftwaffe and supplied military aid to Francoist forces in Spain, which brought about the Spanish fascist victory in 1939.
The German rearmament programme led to full employment and an unrestrained expansion of production, which reinforced by his foreign policy successes--the Rome-Berlin pact of 1936, the Anschluss with Austria and the "liberation" of the Sudeten Germans in 1938 — brought Hitler to the zenith of his popularity. In February 1938 he dismissed sixteen senior generals and took personal command of the armed forces, thus ensuring that he would be able to implement his aggressive designs.
Hitler's saber-rattling tactics bludgeoned the British and French into the humiliating Munich agreement of 1938 and the eventual dismantlement of the Czechoslovakian State in March 1939. The concentration camps, the Nuremberg racial laws against the Jews, the persecution of the churches and political dissidents were forgotten by many Germans in the euphoria of Hitler's territorial expansion and bloodless victories. The next designated target for Hitler's ambitions was Poland (her independence guaranteed by Britain and France) and, to avoid a two-front war, the Nazi dictator signed a pact of friendship and non-aggression with Soviet Russia.
World War II
On September 1, 1939, German armed forces invaded Poland and henceforth Hitler's main energies were devoted to the conduct of a war he had unleashed to dominate Europe and secure Germany's "living space."
The first phase of World War II was dominated by German Blitzkrieg tactics: sudden shock attacks against airfields, communications, military installations, using fast mobile armor and infantry to follow up on the first wave of bomber and fighter aircraft. Poland was overrun in less than one month, Denmark and Norway in two months, Holland, Belgium, Luxemburg and France in six weeks. After the fall of France in June 1940 only Great Britain stood firm.
The Battle of Britain, in which the Royal Air Force prevented the Luftwaffe from securing aerial control over the English Channel, was Hitler's first setback, causing the planned invasion of the British Isles to be postponed. Hitler turned to the Balkans and North Africa where his Italian allies had suffered defeats, his armies rapidly overrunning Greece, Yugoslavia, the island of Crete and driving the British from Cyrenaica.
The crucial decision of his career, the invasion of Soviet Russia on June 22, 1941, was rationalized by the idea that its destruction would prevent Great Britain from continuing the war with any prospect of success. He was convinced that once he kicked the door in, as he told Jodl (q.v.), "the whole rotten edifice [of communist rule] will come tumbling down" and the campaign would be over in six weeks. The war against Russia was to be an anti-Bolshivek crusade, a war of annihilation in which the fate of European Jewry would finally be sealed. At the end of January 1939 Hitler had prophesied that "if the international financial Jewry within and outside Europe should succeed once more in dragging the nations into a war, the result will be, not the Bolshevization of the world and thereby the victory of Jewry, but the annihilation of the Jewish race in Europe."
As the war widened — the United States by the end of 1941 had entered the struggle against the Axis powers — Hitler identified the totality of Germany's enemies with "international Jewry," who supposedly stood behind the British-American-Soviet alliance. The policy of forced emigration had manifestly failed to remove the Jews from Germany's expanded lebensraum, increasing their numbers under German rule as the Wehrmacht moved East.
The widening of the conflict into a world war by the end of 1941, the refusal of the British to accept Germany's right to continental European hegemony (which Hitler attributed to "Jewish" influence) and to agree to his "peace" terms, the racial-ideological nature of the assault on Soviet Russia, finally drove Hitler to implement the "Final Solution of the Jewish Question" which had been under consideration since 1939. The measures already taken in those regions of Poland annexed to the Reich against Jews (and Poles) indicated the genocidal implications of Nazi-style "Germanization" policies. The invasion of Soviet Russia was to set the seal on Hitler's notion of territorial conquest in the East, which was inextricably linked with annihilating the 'biological roots of Bolshevism' and hence with the liquidation of all Jews under German rule.
At first the German armies carried all before them, overrunning vast territories, overwhelming the Red Army, encircling Leningrad and reaching within striking distance of Moscow. Within a few months of the invasion Hitler's armies had extended the Third Reich from the Atlantic to the Caucasus, from the Baltic to the Black Sea. But the Soviet Union did not collapse as expected and Hitler, instead of concentrating his attack on Moscow, ordered a pincer movement around Kiev to seize the Ukraine, increasingly procrastinating and changing his mind about objectives. Underestimating the depth of military reserves on which the Russians could call, the caliber of their generals and the resilient, fighting spirit of the Russian people (whom he dismissed as inferior peasants), Hitler prematurely proclaimed in October 1941 that the Soviet Union had been "struck down and would never rise again." In reality he had overlooked the pitiless Russian winter to which his own troops were now condemned and which forced the Wehrmacht to abandon the highly mobile warfare which had previously brought such spectacular successes.
The disaster before Moscow in December 1941 led him to dismiss his Commander-in-Chief von Brauchitsch, and many other key commanders who sought permission for tactical withdrawals, including Guderian, Bock, Hoepner, von Rundstedt and Leeb, found themselves cashiered. Hitler now assumed personal control of all military operations, refusing to listen to advice, disregarding unpalatable facts and rejecting everything that did not fit into his preconceived picture of reality. His neglect of the Mediterranean theatre and the Middle East, the failure of the Italians, the entry of the United States into the war, and above all the stubborn determination of the Russians, pushed Hitler on to the defensive. From the winter of 1941 the writing was on the wall but Hitler refused to countenance military defeat, believing that implacable will and the rigid refusal to abandon positions could make up for inferior resources and the lack of a sound overall strategy.
Convinced that his own General Staff was weak and indecisive, if not openly treacherous, Hitler became more prone to outbursts of blind, hysterical fury towards his generals, when he did not retreat into bouts of misanthropic brooding. His health, too, deteriorated under the impact of the drugs prescribed by his quack physician, Dr. Theodor Morell. Hitler's personal decline, symbolized by his increasingly rare public appearances and his self-enforced isolation in the "Wolf's Lair," his headquarters buried deep in the East Prussian forests, coincided with the visible signs of the coming German defeat which became apparent in mid-1942.
Allied Victory and Hitler's Death
Rommel's defeat at El Alamein and the subsequent loss of North Africa to the Anglo-American forces were overshadowed by the disaster at Stalingrad where General von Paulus's Sixth Army was cut off and surrendered to the Russians in January 1943. In July 1943 the Allies captured Sicily and Mussolini's regime collapsed in Italy. In September the Italians signed an armistice and the Allies landed at Salerno, reaching Naples on 1 October and taking Rome on June 4, 1944. The Allied invasion of Normandy followed on June 6, 1944 and soon a million Allied troops were driving the German armies eastwards, while from the opposite direction the Soviet forces advanced relentlessly on the Reich. The total mobilization of the German war economy under Albert Speer and the energetic propaganda efforts of Joseph Goebbels to rouse the fighting spirit of the German people were impotent to change the fact that the Third Reich lacked the resources equal to a struggle against the world alliance which Hitler himself had provoked.
Allied bombing began to have a telling effect on German industrial production and to undermine the morale of the population. The generals, frustrated by Hitler's total refusal to trust them in the field and recognizing the inevitability of defeat, planned, together with the small anti-Nazi Resistance inside the Reich, to assassinate the Fuhrer on 20 July 1944, hoping to pave the way for a negotiated peace with the Allies that would save Germany from destruction. The plot failed and Hitler took implacable vengeance on the conspirators, watching with satisfaction a film of the grisly executions carried out on his orders.
As disaster came closer, Hitler buried himself in the unreal world of the Fuhrerbunker in Berlin, clutching at fantastic hopes that his "secret weapons," the V-1 and V-2 rockets, would yet turn the tide of war. He gestured wildly over maps, planned and directed attacks with non-existent armies and indulged in endless, night-long monologues which reflected his growing senility, misanthropy and contempt for the "cowardly failure" of the German people.
As the Red Army approached Berlin and the Anglo-Americans reached the Elbe, on 19 March 1945 Hitler ordered the destruction of what remained of German industry, communications and transport systems. He was resolved that, if he did not survive, Germany too should be destroyed. The same ruthless nihilism and passion for destruction which had led to the extermination of six million Jews in death camps, to the biological "cleansing" of the sub-human Slavs and other subject peoples in the New Order, was finally turned on his own people.
On April 29, 1945, he married his mistress Eva Braun and dictated his final political testament, concluding with the same monotonous, obsessive fixation that had guided his career from the beginning: "Above all I charge the leaders of the nation and those under them to scrupulous observance of the laws of race and to merciless opposition to the universal poisoner of all peoples, international Jewry."
The following day Hitler committed suicide, shooting himself through the mouth with a pistol. His body was carried into the garden of the Reich Chancellery by aides, covered with petrol and burned along with that of Eva Braun. This final, macabre act of self-destruction appropriately symbolized the career of a political leader whose main legacy to Europe was the ruin of its civilization and the senseless sacrifice of human life for the sake of power and his own commitment to the bestial nonsense of National Socialist race mythology. With his death nothing was left of the "Greater Germanic Reich," of the tyrannical power structure and ideological system which had devastated Europe during the twelve years of his totalitarian rule.
Source: Wistrich, Robert S. Who's Who in Nazi Germany, Routledge, 1997. Photos courtesy of the USHMM and German Bundesarchiv.
source
http://www.jewishvirtuallibrary.org/jsource/Holocaust/hitler.html
Friday, 3 February 2012
Các nhà thương thuyết Mỹ và Taliban gặp nhau tại Qatar
Thứ Hai, 30 tháng 1 2012
Các nhà thương thuyết Mỹ và Taliban gặp nhau tại Qatar
Các giới chức Taliban nói các thương thuyết gia của họ đang gặp các giới chức Mỹ tại Qatar trong khuôn khổ các cuộc thảo luận nhằm xây dựng niềm tin giữa hai bên trước khi diễn ra các cuộc hòa đàm.
Ông Maulavi Qalamuddin, từng cầm đầu lực lượng cảnh sát tôn giáo của Taliban, hôm qua nói rằng phái đoàn Taliban sẽ gồm nhiều giới chức của chế độ Taliban cũ, kể cả cựu Thư ký của lãnh đạo Taliban Mullah Omar.
Ông Qalamuddin cho hay là các cuộc đàm phán còn đề cập tới khả năng trả tự do cho các tù nhân Taliban đang bị giam tại nhà tù quân sự Mỹ tại Vịnh Guantanamo bên Cuba.
Ông Qalamuddin cho biết phái đoàn Taliban đã đến Qatar từ Pakistan, một dấu hiệu cho thấy là có thể Islamabad có thể ủng hộ tiến trình hòa bình.
Trong khi đó, các giới chức Afghanistan hôm qua nói rằng trong thời gian sắp tới, họ sẽ mở một đợt thương thuyết thứ nhì với phe Taliban, và sẽ gặp nhau tại Ả Rập Xê-út, trong một nỗ lực nhằm chấm dứt chiến tranh Afghanistan, đã kéo dài trong suốt một thập niên qua.
source
VOA Vietnamese
Cam Bốt : Cựu trưởng trại tù Toul Sleng bị án chung thân
Cam Bốt : Cựu trưởng trại tù Toul Sleng bị án chung thân
Bản án được công bố vào sáng nay 03/02/2012 tại Phnom Penh. Duch, cựu lãnh đạo Khmer Đỏ, trưởng trại tù Toul Sleng, thủ phạm tội diệt chủng bị kết án chung thân. Trong bản án trước, Duch bị 35 năm tù. Đương sự và thân nhân của nạn nhân đều kháng án. Thủ phạm muốn được giảm nhẹ hình phạt, còn bên phía gia đình nạn nhân đòi luật pháp phải nghiêm minh hơn.
Từ Phnom Penh, thông tín viên Phạm Phan tường thuật :
Hôm nay, Tòa Tối cao chính thức bác bỏ đơn xin kháng án của bị cáo Duch, thay vào đó còn tăng án từ 35 năm tù giam thành chung thân.
Vào năm 2010, Tòa án Khmer Đỏ xử Duch 35 năm tù giam, trong đó bị cáo đã bị tạm giam hết 10 năm. Năm 2011, Duch chống án và yêu cầu được tha tội, vì cho rằng những tội ác được thi hành trong trại tra tấn S.21 là do cấp lãnh đạo chế độ Khmer Đỏ chủ trương, còn Duch chỉ là cấp thừa hành bên dưới, nếu không tuân lịnh sẽ bị trừng trị.
Tuy nhiên phía công tố viên lại không đồng ý với bản án 35 năm tù giam, vì cho rằng quá nhân từ đối với tên tội phạm chống lại nhân loại. Ý kiến phản đối này cũng được thân nhân người chết và những người sống sót trong trại S.21 đồng ý.
Duch bị kết tội đã tra tấn, giết người, tội phạm chiến tranh và tội ác chống lại nhân loại. Chỉ riêng tại trại S.21 nơi Duch làm quản ngục, đã có hơn 15.000 người dân bị sát hại, trong đó có nhiều phụ nữ và trẻ em.
Theo các nhân chứng còn sống sót, Duch khi làm quản ngục, y là một hung thần, chính tay Duch đánh đập nhiều nạn nhân một cách dã man.
Trong báo cáo của Tòa Tối cao nói rằng, Duch đã có sự hợp tác và biết hối hận khi đứng trước Tòa.Tuy nhiên trong thời gian Duch phục vụ cho chế độ diệt chủng, đương sự rất nhiệt thành với bổn phận và thi hành nhiều cuộc tra tấn tàn nhẫn, gây chấn động cho những người còn có lương tâm.
Nhiều người trẻ tuổi hôm nay gồm nam nữ sinh viên có mặt tại phiên xử đã tỏ thái độ vui mừng khi nghe phán quyết sau cùng của Tòa Tối cao. Bởi vì họ coi đó là biểu tượng chiến thắng của công lý.
Quyết định hôm nay của Tòa Tối cao đã chính thức đóng lại hồ sơ đầu tiên và kéo dài quá lâu, mở ra triển vọng tích cực khi Tòa tiến hành xét xử ba trọng phạm hàng đầu của Đảng Cộng sản Cam Bốt là Nuon Chea, Ieng Sary, và Khieu Samphang.
source
RFI Vietnamese
Tự thiêu đánh dấu một chuyển biến trong phong trào của người Tây Tạng
Thứ Sáu, 03 tháng 2 2012
Tự thiêu đánh dấu một chuyển biến trong phong trào của người Tây Tạng
Tính từ tháng 3 năm ngoái, có ít nhất 16 người Tây Tạng, phần lớn là các nhà sư và ni cô, đã tự thiêu để phản đối các chính sách của chính phủ Trung Quốc. Mặc dầu thoạt đầu phần lớn chỉ xảy ra đơn lẻ ở một khu vực người Tây Tạng thuộc tây nam Trung Quốc, những vụ tự thiêu này đã lan rộng và tăng thêm. Từ tháng 3 đến cuối tháng 9 năm ngoái, 4 người Tây Tạng đã tự thiêu để phản kháng. Từ tháng 10 cho đến cuối tháng trước, có thêm 12 người nữa cũng nối bước làm như thế. 4 vụ xảy ra chỉ riêng trong tháng 1.
William Ide
Ni cô Palden Choetso tự thiêu vào tháng 11 và là người Tây Tạng thứ 11 đã viện đến hình thức phản kháng cực đoan này.
Sau cái chết của bà, các ni cô đã tụ tập để ghi nhớ sự hy sinh của bà. Và giữa những tiếng khóc than tuyệt vọng của họ là những lời kêu gọi đòi độc lập cho Tây Tạng thoát khỏi Trung Quốc. Một buổi thắp nến canh thức đã được tổ chức và người Tây Tạng đã xếp hàng dài để tỏ lòng thành kính.
Ông Robbie Barnett, một chuyên gia về Tây Tạng tại trường Đại học Columbia ở New York, nói rằng trong khi con số những vụ tự thiêu tăng lên và lan ra thêm các khu vực khác thì thì người Tây Tạng ở Trung Quốc dường như đã mất hết kiên nhẫn. Ông nhận định:
“Tinh thần dân tộc tăng cao ở các khu vực Tây Tạng hơn bao giờ hết trong lịch sử. Và đó có thể là kết quả của các chính sách xấu của Trung Quốc đã trở nên khắt khe và tàn bạo hơn, nhất là trong 15 năm vừa qua.”
Làn sóng những vụ tự thiêu trong năm vừa qua bắt đầu hồi tháng 3 năm ngoái, khi nhà sư 20 tuổi Phuntsong nổi lửa tự thiêu để kỷ niệm 3 năm vụ đàn áp đẫm máu của Trung Quốc nhắm vào những cuộc biểu tình tại tu viện Kirti ở Aba.
Nhưng vụ tự thiêu của nhà sư Phuntsong không phải là vụ đầu tiên. Vụ phản kháng trước đó dưới hình thức này đã xảy ra vào tháng 2 năm 2009 khi một nhà sư cũng thuộc tu viện vừa kể tự thiêu.
Tổ chức Chiến dịch Quốc tế cho Tây Tạng có trụ sở ở Washington nói rằng nhà sư đó tên là Tapey, đã tự thiêu sau khi chính quyền địa phương cấm các nhà sư tại tu viện tổ chức một lễ cầu siêu theo truyền thông vào dịp năm mới Tây Tạng.
Trong năm vừa qua, 6 trong số 8 vụ tự thiêu đã được thực hiện bởi các nhà sư ở tu viện Kirti, nhưng dần dà các vụ này đã lan ra những nơi khác.
Ông Steve Marshall, một cố vấn kỳ cựu trong Ủy ban Hành pháp Quốc hội Hoa Kỳ về Trung Quốc, đã dành hơn 2 thập niên nghiên cứu những vụ vi phạm nhân quyền ở Tây Tạng. Ông nói:
“Điều chúng ta thấy khi các vụ tự thiêu này lan ra, là có những vụ đã xảy ra trước đó ở các quận huyện khác. Chúng ta thấy các vụ tự thiêu đã trở thành tiền lệ và đây là điều mà người Tây Tạng sẽ còn nhớ đến rất lâu.”
Trung Quốc đã thắt chặt an ninh tại các khu vực người Tây Tạng nơi xảy ra những vụ tự thiêu và gán cho những người tự thiêu là các phần tử khủng bố.
Bắc Kinh cũng đã cáo buộc nhà lãnh đạo tinh thần Tây Tạng, Đức Đạt lai Lạt ma là hậu thuẫn cho các hành động đó. Cả Đức Đạt lai Lạt ma và chính phủ lưu vong Tây Tạng đều bác bỏ lời cáo buộc này.
Người đứng đầu chính phủ lưu vong Tây Tạng, ông Lobsang Sangay nói chính quyền của ông không xúi giục bất cứ hình thức phản kháng nào ở Trung Quốc bởi vì những hậu quả của các hành động như thế. Ông cho biết:
“Nếu phản kháng tại Tây Tạng thì thường là sẽ bị bắt giữ, đánh đập, và đôi khi tra tấn nữa. Có khi thì bị mất tích, có khi thì thiệt mạng.”
Những hành động như tự thiêu, theo ông Lobsang và các nhà phân tích, cho thấy người Tây Tạng ở Trung Quốc đã tuyệt vọng đến mức nào.
Các chuyên gia phân tích nói ở Aba và các khu vực Tây Tạng khác, sự kiện có thêm các luật lệ về tôn giáo trong những năm vừa qua đã làm tăng thêm áp lực đối với các nhà sư và ni cô, quản lý tỉ mỉ đời sống của họ và hạn chế quyền tự do đi lại của họ.
Sau đây vẫn là nhận định của ông Steve Marshall thuộc Ủy ban Hành pháp Quốc hội Hoa Kỳ về Trung Quốc:
“Những quy định này đi đến mức như là buộc phải dùng loại chuông hiệu nào cho điện thoại của mình, được quyền xem các chương trình truyền hình nào, có được giữ hình ảnh của Đức Đạt lai Lạt ma hay không – những chi tiết rất nhỏ nhặt về đời sống hàng ngày của các nhà sư và ni cô. Quan trọng hơn nữa, họ kiểm soát những thứ như có được đi đến nơi nào khác để nghe thuyết pháp hay không. Và nếu đi đâu thì phải xin phép.”
Giáo sư đại học Columbia Robbie Barnett cho rằng các vụ tự thiêu cũng đánh dấu một sự cắt đứt với quá khứ, khi tình hình ở Tây Tạng chỉ gặp sự phản đối của những người sống lưu vong và Đức Đạt Lai Lạt Ma. Ông nói:
“Các vụ tự thiêu đánh dấu một biến chuyển quan trọng, theo đó những gì sẽ xảy ra trong tương lai ở Tây Tạng sẽ được xác định bởi các quyết định của người dân bên trong Tây Tạng. Và những vụ tự thiêu này là một hình thức quyết định rõ ràng và cực kỳ bi thảm, nhưng đó là một hình thức phát biểu chính trị.”
Theo các chuyên gia, có nhiều phần chắc các cuộc phản kháng chống lại các chính sách của Trung Quốc trong các vùng của người Tây Tạng sẽ không sớm chấm dứt, nhất là khi phản ứng của chính phủ ở Bắc Kinh cho đến lúc này vẫn là tăng cường an ninh và ức chế nhân quyền.
source
VOA Vietnamese