Saturday, 22 September 2012
Vì Sao Thế Giới Ả Rập Lại Đất Bằng Dậy Sóng?
Sunday, 18 December 2011
Binh lính Mỹ cuối cùng rút khỏi Iraq


Đơn vị cuối cùng của quân Mỹ rút đi để lại một Iraq vẫn còn mong manh về dân chủ, an ninh và quốc phòng.
Đoàn xe quân sự cuối cùng của binh lính Hoa Kỳ rời khỏi Iraq lăn bánh vào lãnh thổ Cô-oét, sau gần chín năm tiến hành cuộc xâm lược lật đổ ông Saddam Hussein.
Đội hình thiết xa cuối cùng với khoảng 100 xe bọc thép chở 500 binh lính đã vượt qua sa mạc phía nam Iraq trong đêm.
Vào đỉnh điểm, Hoa Kỳ có 170.000 binh sĩ Mỹ và hơn 500 căn cứ hoạt động ở Iraq.
Gần 4.500 lính Mỹ và hàng chục ngàn người Iraq đã chết kể từ khi Hoa Kỳ dẫn đầu chiến dịch tiến công nước này vào năm 2003.
Các hoạt động đã gây phí tổn ngân sách cho Washington tới gần một nghìn tỷ USD.
Lực lượng quân sự Hoa Kỳ kết thúc sứ mạng chiến đấu ở Iraq vào năm 2010 và bàn giao các vai trò an ninh của họ cho chính quyền nước này.
Khi các xe bọc thép cuối cùng vượt qua biên giới, cửa khẩu đã được đóng lại phía sau họ và các binh sĩ Hoa Kỳ đã bắt tay các binh lính Cô-oét.
Hoa Kỳ chỉ duy trì hiện diện quân sự tối thiểu tại Iraq với 157 binh sĩ chịu trách nhiệm về đào tạo đóng tại tòa Đại sứ Hoa Kỳ, bên cạnh một phiên chế nhỏ thủy quân lục chiến với nhiệm vụ bảo vệ cơ quan đại diện ngoại giao.
"Ngợi ca"

Các binh sỹ Mỹ rút khỏi doanh trại ở Camp Victory, một trong các căn cứ cuối cùng tại Iraq.
Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã đánh dấu chấm hết cuộc chiến khi ông gặp mặt Thủ tướng Iraq Nouri al-Maliki trong tuần.
Ông Obama công bố vào tháng Mười rằng tất cả các binh sĩ Hoa Kỳ sẽ rời Iraq vào cuối năm 2011, một thời hạn trước đó từng được cựu Tổng thống George W Bush nhất trí hồi năm 2008.
Trong một bài phát biểu mới đây tại Fort Bragg, Bắc Carolina, Tổng thống Obama ca ngợi các binh sĩ Hoa Kỳ đã phục vụ tại Iraq.
Ông thừa nhận rằng cuộc chiến gây tranh cãi, nhưng nói với những binh sỹ hồi hương rằng họ đã để lại phía sau "một nước Iraq có chủ quyền, ổn định và tự chủ".
Tuy nhiên, các phóng viên cho hay hiện có những mối quan ngại tại Washington rằng Iraq không có hệ thống chính trị thật sự mạnh mẽ, hoặc khả năng tự vệ biên giới còn hạn chế.
Ngoài ra, người ta cũng lo ngại rằng Iraq có thể bị rơi trở lại vào xung đột giáo phái, hoặc bị ảnh hưởng bởi Iran.
Trong khi đó, Washington vẫn muốn giữ một hoạt động đào tạo quy mô nhỏ và duy trì sự hiện diện chống khủng bố ở Iraq.
Thế nhưng các quan chức Mỹ đã chưa thể thỏa thuận với Baghdad về các vấn đề pháp lý, bao gồm trong đó một quy chế miễn trừ cho các binh sỹ.
source
BBC VietnameseNơi Mùa xuân Ả Rập bắt đầu


Bouazizi là lao động chính trong gia đình để nuôi mẹ và các chị em gái
Đúng một năm kể từ ngày ‘Mùa xuân Ả Rập’ bùng nổ, phóng viên BBC Frank Gardner nhìn lại câu chuyện về người thanh niên được cho đã châm ngòi phong trào phản kháng ở Trung Đông và Bắc Phi. BBC xin trân trọng giới thiệu bài viết này.
Người đàn ông đã khai hỏa phong trào phản kháng trong thế giới Ả rập và Bắc Phi đúng một năm trước đây không phải là một nhà cách mạng nhiệt thành.
Mohamed Bouazizi chỉ là một người bán hoa quả trẻ tuổi ở Tunisia. Anh nuôi một gia đình đến tám người với thu nhập ít hơn 150 đô la một tháng.
Tham vọng của anh là có thể chuyển từ xe đẩy sang xe tải nhỏ để bán hàng.
Thổi bùng cơn giận
“Vào ngày hôm đấy, Mohamed rời nhà để đi bán như mọi ngày,” Samya, chị gái của Mohamed kể lại.
“Nhưng khi cậu ấy vừa chất hàng lên bán, ba thanh tra viên của hội đồng đến vòi tiền trà nước. Mohamed không chịu đưa,” cô nói.
“Họ tịch thu hàng hóa và chất lên xe của họ. Họ cố giật lấy mấy cái cân nhưng Mohamed không chịu để họ lấy, do đó họ đã đánh cậu ấy,” cô nói thêm.
Việc anh có bị một nữ quan chức nhục mạ và phun nước bọt hay không vẫn còn tranh cãi, nhưng có cái gì đó đã thổi bùng cơn giận dữ bên trong người bán hoa quả chỉ mới 26 tuổi này.
Anh đến văn phòng tỉnh trưởng để đòi lại hàng nhưng vị tỉnh trưởng không thèm tiếp anh.

Dù Tổng thống Ben Ali có đến thăm Bouazizi nhưng vẫn không làm dịu được bất bình trong công chúng
Sau đó anh mua một can xăng, tưới khắp người và bật diêm.
Mohamed Bouazizi được nhanh chóng đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê với tỷ lệ bỏng lên đến 90%.
Hành động tuyệt vọng của anh đã khiến cho hàng ngàn người Tunisia giận dữ kéo xuống đường.
Sự tuyệt vọng của anh trước tình trạng tham nhũng của cơ quan công quyền, vật giá leo thang và không có cơ hội trong cuộc sống có cái gì đó đã thổi bùng một làn sóng cảm thông trong công chúng.
Những người biểu tình không hề lùi bước mà còn trở nên quyết liệt hơn khi đương đầu với lực lượng an ninh tàn bạo của chính quyền.
Tổng thống Ben Ali dưới sức ép ngày càng tăng của người biểu tình lúc đó đã đến thăm Bouazizi ở bệnh viện.
Khi anh qua đời do những vết thương quá nặng vào ngày 5/1, bạo loạn càng bùng phát dữ dội. Hàng trăm người chết và hàng trăm người khác bị bắt.
Đánh giá thấp bất bình
Tổng thống Ben Ali, một nhà độc tài quân sự đã nắm quyền suốt 23 năm, đã lên truyền hình đã kêu gọi người dân bình tĩnh.
“Thất nghiệp là một vấn đề toàn cầu,” ông nói.
Ông đổ lỗi cho các băng nhóm đeo mặt nạ đã gây ra tình trạng bạo lực và gọi họ là ‘những kẻ khủng bố’.
Giống như rất nhiều nhà lãnh đạo khác trong thế giới Ả Rập, Tổng thống Ben Ali tự xem mình là một bức tường thành chống lại chủ nghĩa cực đoan trong thế giới Hồi giáo.

Chiếc xe đẩy của Bouazizi giờ đây đã được dựng thành tượng đài
Ông tin rằng chỉ riêng điều đó cũng đủ cho phép ông đàn áp bất cứ điều gì tấn công nền dân chủ.
Tuy nhiên ông đã đánh giá thấp mức độ bất bình của người dân của ông đối với tình trạng tham nhũng, bè phái, những khó khăn kinh tế và sự điều hành yếu kém của chính phủ.
Chỉ chín ngày sau cái chết của người bán hoa quả, người dân Tunisia nghe thủ tướng của họ thông báo rằng Tổng thống Ben Ali ‘không thể thực thi chức trách’.
Thật ra ông ta đã đột ngột bỏ trốn cùng với gia đình. Lúc đầu ông ta tìm cách sang Pháp nhưng bị nước này từ chối cho máy bay vào không phận. Sau đó ông chạy sang Ả Rập Saudi, nước đồng ý trao cho ông quy chế tỵ nạn nếu ông từ bỏ mọi hoạt động chính trị.
Thời kỳ cai trị của Tổng thống Ben Ali đã chấm dứt. Tất cả những việc này được châm ngòi bởi hành động tự thiêu của một thanh niên bán hoa quả bất bình.
Hình ảnh của người thanh niên này đã được dùng để tạo cảm hứng cho những người biểu tình trên khắp thế giới Ả Rập.
Nếu không phải là Mohamed Bouazizi, một điều gì khác cũng gần như chắc chắn sẽ làm bùng nổ cái gọi là ‘Mùa xuân Ả Rập’ – sự phản kháng này vốn đã được tích tụ trong hàng chục năm.
Tuy nhiên trên khắp thế giới Ả Rập và thậm chí cả những nơi khác, tên anh và tên đất nước anh đã được ca ngợi trong thơ ca và những bài diễn văn.
Mẹ của Bouazizi nói rằng bà vui vì cái chết của con trai bà giúp đất nước Tunisia tiến về phía trước.
source
BBC Vietnamese
Thursday, 20 October 2011
Cựu lãnh đạo Libya Gadhafi bị giết tại thành phố quê hương

Thứ Năm, 20 tháng 10 2011
Cựu lãnh đạo Libya Gadhafi bị giết tại thành phố quê hương

Dấu mốc thời gian về sự vinh quang và suy tàn của ông Moammar Gadhafi
Ngày 5/4/1986: Đánh bom khủng bố hộp đêm ở Đức làm 2 quân nhân Mỹ thiệt mạng. Hoa Kỳ trả đũa bằng các vụ không kích Libya vì chính phủ của ông Gadhafi bị cáo buộc có can dự đến vụ đánh bom. Ngày 21/12/1988: Đánh bom chuyến bay 103 của Pan Am trên bầu trời Lockerbie, Scotland làm 270 người thiệt mạng. Năm 1992: Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc chế tài Libya sau khi lần ra bằng chứng chất nổ có liên hệ với Libya. Ngày 5/4/1999: Gadhafi giao nộp 2 giới chức Libya cho giới hữu trách Scotland để xét xử về vụ đánh bom Lockerbie. Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc ngưng chế tài. Năm 2003: Gadhafi thừa nhận trách nhiệm về vụ tấn công và đồng ý bồi thường cho gia đình các nạn nhân hơn 2 tỷ đôla. Ngày 19/12/2003: Libya hứa sẽ loại bỏ chương trình hạt nhân và vũ khí hủy diệt hàng loạt. Hoa Kỳ và Libya thiết lập quan hệ ngoại giao đầy đủ. Ngày 20/8/2009: Scoland trả tự do cho kẻ đánh bom Lockerbie vì lý do nhân đạo. Các bác sĩ nói rằng ông này bị ung thư giai đoạn cuối và chỉ còn vài tháng để sống. Đương sự đã ngồi tù tám năm trong tổng cộng tối thiểu 27 năm tù giam. Ông này đã trở về Libya và hiện vẫn còn sống. Tháng 2/2011: Nhiều ngày biểu tình đòi dân chủ đã dẫn đến việc người biểu tình chiếm được nhiều nơi ở nước này. Ngày 23/8/2011: Các chiến binh của Hội đồng chuyển tiếp Quốc gia đối lập chiếm được tổng hành dinh của ông Moammar Gadhafi ở Tripoli. Ngày 20/10/2011: Các giới chức NTC cho hay các chiến binh của chính phủ lâm thời đã giết chết ông Moammar Gadhafi. |
Nhà cựu lãnh đạo Libya Moammar Gadhafi bị hạ sát trong cuộc tấn công của những lực lượng của chính phủ lâm thời vào thành phố Sirte, quê hương của ông.
Ông Gadhafi 69 tuổi đã cai trị Libya hơn 4 thập niên.
Thủ tướng của Hội đồng Chuyển tiếp Quốc gia Libya Mahmoud Jibril xác nhận cái chết của ông Gadhafi. Tại một cuộc họp báo ở Tripoli, ông Jibril nói đây là lúc tất cả người Libya xây dựng một nước Libya mới, đoàn kết.
Các nhà ngoại giao nói các nước thành viên NATO sẽ gặp nhau vào thứ Sáu tại Brussels để thảo luận về việc chấm dứt chiến dịch không kích kéo dài 6 tháng tại Libya, đã được bắt đầu như là một hành động để bảo vệ thường dân khỏi bị các lực lượng trung thành với ông Gadhafi tấn công.
Bộ trưởng Quốc phòng Pháp Gerard Longuet nói một máy bay chiến đấu của Pháp tham gia vào cuộc tấn công một đoàn xe của Gadhafi khi nhà cựu lãnh đạo này và đoàn tùy tùng trung thành cố tìm cách trốn khỏi Sirte hôm thứ Năm.
Các lực lượng của Hội đồng Chuyển tiếp Quốc gia ở tại chỗ đuổi theo đoàn xe phát hiện ông Gadhafi trốn trong một ống cống ở ngoại ô thành phố. Đoạn Video được trình chiếu trên các hệ thống truyền hình toàn thế giới cho thấy ông Gadhafi bị thương và người đầy máu được lực lượng của Hội đồng Chuyển tiếp Quốc gia mang đi trước khi ông chết vì vết thương do đạn bắn. Hiện chưa rõ ai bắn ông.
Những đám đông reo mừng đổ ra đường phố Tripoli để chào mừng ngày tàn của Gadhafi . Các chiến binh Hội đồng Chuyển tiếp Quốc gia cũng mừng đón tin Sirte về tay họ bằng cách bắn chỉ thiên và trương quốc kỳ Libya mới lên thành phố được xem như là cứ địa cuối cùng của các phần tử trung thành với ông Gadhafi.
Bộ trưởng Thông tin Libya nói một trong những người con trai của Gadhafi, ông Mutassim cũng bị hạ sát tại Sirte hôm thứ Năm. Thủ tướng Jibril nói những chiến binh của Hội đồng Chuyển tiếp Quốc gia truy lùng một người con trai khác của Gadhafi là Seif al-Islam tại một làng gần Sirte.
source
VOA VietnameseSunday, 4 September 2011
Những ngày cuối của nhà 'độc tài điên' bên bờ Ðịa Trung Hải

Thứ Ba, 23 tháng 8 2011
Những ngày cuối của nhà 'độc tài điên' bên bờ Ðịa Trung Hải
Bùi Tín viết riêng cho VOA

Moammar Khaddafi, nhân vật đứng đầu nước độc tài Libya suốt 42 năm nay, theo nhận định của các nhà quan sát tại chỗ, đang sống những ngày cầm quyền cuối cùng. Báo Pháp Le Nouvel Observateur - Người Quan sát mới – còn nói đến « những giờ cuối cùng của tên độc tài điên bên bờ Điạ Trung Hải đã điểm».
Chế độ độc tài Khaddafi cố kéo dài cuộc hấp hối khởi đầu từ giữa tháng 2 -2011, sau khi 2 chế độ độc tài láng giềng ở Tunisia và Ê-gýp sụp đổ nối tiếp.
Tại sao công luận thế giới gọi M. Khaddafi là một người điên?
Quả thật M. Khaddafi là một hiện tượng khác thường, thật không giống ai.
Ông ta lên nắm chính quyền sau khi lật đổ Hoàng tộc Idris ngày 1-9-1969, khi là đại tá, 27 tuổi. M. Khaddafi không tự phong là tổng thống, là thủ tướng, là chủ tịch, là tướng, là tổng tư lệnh, ông không có một chức vị chính quyền nào. Ông tự nhận và tự phong là «Người Dẫn đường» - le Guide -, là «Người Anh Cả của Cách mạng» - le Frère de la Révolution.
Tên của Nước Libya được ông đổi là: Nước Jamahiriya Đại Libya, nghĩa là nước Libya vĩ đại của nhân dân, với chế độ chính trị vừa nhân dân vừa xã hội chủ nghĩa Hồi giáo.
Sau khi giành được chính quyền, ông chủ trương liên minh với Liên Xô và phe Xã hội chủ nghĩa Mác-xít, thực hiện một chế độ toàn trị sắt máu, một chế độ sùng bái cá nhân triệt để, với cuốn Sách xanh lá cây – Livre Vert - do ông viết ra, coi như kinh thánh cho toàn dân luôn cầm tay và học thuộc. Ông cấm tuyệt đối các cuộc biểu tình, chỉ trừ những cuộc biểu tình để ủng hộ, ca ngợi ông.
Bệnh điên của M. Khaddafi còn có nhiều biểu hiện. Ông tự nhận làLãnh tụ của toàn châu Phi, có sứ mệnh hợp nhất châu Phi, rồi tự nhận là Lãnh tụ của toàn khối Ả Rập.
Ông đã bàn chuyện hợp nhất Libya với Egypt, với Syria rồi với Tunisia, nhưng đều thất bại.
Những cơn điên nguy hiểm nhất là khi ông chủ trương những hành động khủng bố, trong đó có 3 cuộc khủng bố tệ hại nhất. Tháng 4-1986, ông ra lệnh cho bộ hạ đặt bom tại một phòng nghe nhạc dành cho binh sỹ Hoa Kỳ ở thủ đô Berlin – CHLB Đức, giết một số binh sỹ Hoa Kỳ; ngày 15-4-1986 tổng thống Hoa Kỳ R. Reagan ra lệnh cho không quân Mỹ ném bom trừng phạt và cảnh cáo xuống thủ đô Tripoli, làm M. Khaddafi bị thương.
Năm 1988, M. Khaddafi thuê người đặt bom trên máy bay của hãng Panam – Hoa Kỳ, máy bay nổ tung trên vùng Lockerbie thuộc Scotland, làm 270 người thiệt mạng.
Năm 1989, M. Khaddafi lại thuê người đặt bom trên máy bay Pháp DC10 - 772 UTA từ Brazzaville đi Paris, máy bay nổ tung trên bàu trời Nigeria, làm 170 người thiệt mạng.
Ngay sau đó, Libye bị cộng đồng thế giới trừng phạt nặng nề, bị phong toả, tẩy chay kinh tế, bị cô lập. Năm 1991 Liên Xô tan rã, Libya mất hẳn chỗ dựa về quân sự, kinh tế, ngoại giao.
M. Khaddafi buộc phải lùi bước để tồn tại. Năm 1994, Khaddafi buộc phải nộp bọn tội phạm gây ra vụ Lockerbie cho Scotland xử tội và phải bỏ ra 2,16 tỷ đôla để bồi thường cho nạn nhân.
Trong cuộc sống M. Khaddafi càng điên và lập dị một cách oái oăm. Ông ta cấm nạn đa thê, nhưng toàn bộ người phục vụ và bảo vệ gần đều là phụ nữ. Khaddafi đi công du đâu cũng mang theo chiếc tăng lớn làm bằng da lạc đà để ngủ trong đó với người hầu cận toàn là phụ nữ trẻ; từng đoàn lạc đà đi theo cung cấp sữa tươi cho lãnh tụ.
Khi cuộc xuống đường ngày 15-2 -2011 nổ ra, M.Khaddafi tự tin sẽ dẹp tan sự chống đối vì mọi tổ chức chính trị đều bị cấm, người nổi dậy tay không, chỉ những người trung thành với ông ta được cầm súng; ông ta còn có quân đội, với nhiều lữ đoàn bộ binh, 300 máy bay chiến đấu, hàng trăm trực thăng, 40 ụ tên lửa, phần lớn mua từ Liên Xô cũ. Nòng cốt bảo vệ M. Khaddafi là 3.000 lính đánh thuê khát máu người Tchad, Nigeria được lương rất cao.
Nhưng tình hình đã biến chuyển mau lẹ trong 6 tháng qua. Yêu tố cơ bản nhất là sự nổi dậy của quần chúng đông đảo đầy căm phẫn đối với kẻ độc tài hay lên cơn điên.
Tháng-3-2011 Hội đồng quốc gia chuyển tiếp thành lập do nguyên bộ trưởng tư pháp Mostafa Abduljahil cầm đầu, được Liên Hợp Quốc và nhiều nước công nhận, thúc đẩy cuộc vũ trang nhân dân, tổ chức gấp hệ thống chính quyền tự quản, đến nay đã kiểm soát được hơn 2/3 số dân toàn quốc.
Ngày 26-3- 2011 Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc quyết định trừng phạt chính quyền độc tài khủng bố dân thường, kiểm soát chặt vùng trời Libya, dùng không quân của NATO hạ máy bay, xe tăng, ụ pháo, sở chỉ huy, trạm thông tin của bọn độc tài, tạo nên thế chủ động cho quân nổi dậy.
Ngày 27-6-2011 Tòa án hình sự quốc tế - International Criminal Court ICC ra quyết định truy tố và truy nã M. Khaddafi và con trai ông ta Saif al-Islam về tội diệt chủng chống nhân loại.
Đến tháng 8-2011, vòng vây của quân nổi dậy ngày càng khép chặt quanh thủ đô Tripoli có 1,7 triệu dân, trong 6 triệu dân cả nước, việc tiếp tế vào thành phố bị cắt đứt. Thành phố Brega ở phía Đông có ống dẫn dầu lớn đã nằm trong tay quân nổi dậy. Ở phía Tây Tripoli, thành phố cảng Zawyia cơ sở xuất khẩu dầu sau khi dành đi giật lại đã nằm chắc trong tay quân khởi nghĩa. Hai ngày 19 và 20 -8 dân Tripoli chạy ra ngoài thủ đô theo mọi hướng, mặc cho M. Khaddafi kêu gọi toàn dân cầm súng sống chết với ông ta.
Đúng vào lúc tình hình tuyệt vọng, nhân vật vẫn được coi là số 2 của chế độ độc tài là Abdessalem Jalloud, từng là bộ trưởng, tổng giám đốc cơ quan an ninh, rồi thủ tướng, cánh tay phải của M. Khaddafi, vừa bí mật từ giã ông ta ngày 18-8 vừa qua, lánh nạn sang Tunisia.
Ngày 21-8-2011, trả lời phỏng vấn của đài phát thanh Pháp RFI, ông Oman Aboukraa, từng là bộ trưởng dầu hỏa đầy thế lực một thời của M. Khaddafi, mới bỏ chạy sang Tunisia và Ý nhận xét rằng «tình hình Libya đang đi đến kết thúc; chúng tôi đang nghĩ đến thời kỳ hậu Khaddafi ; số phận của nhà độc tài đang được quyết định theo từng ngày».
Một truyền đơn của lực lựơng nổi dậy đang được tán phát quanh thủ đô Tripoli, ghi rõ: «Hãy nổi dậy lật đổ cường quyền của tên đao phủ điên bên Địa Trung Hải, kết thúc triều đại đen tối này trước khi những ngày lễ hội Hồi giáo Ramadan kết thúc». Năm nay, lễ Ramadan khởi đầu ngày thứ hai 1-8 và kết thúc ngày thứ hai 29-8-2011.
source
VOA Vietnamese
Tuesday, 22 February 2011
Các nhà ngoại giao Libya tại Liên Hiệp Quốc kêu gọi lật đổ chế độ Kadhafi
Chế độ Libya đang bị lung lay tận gốc rễ. Bất bình với việc chế độ huy động lính đánh thuê đàn áp biểu tình và dùng máy bay chiến đấu oanh kích thường dân, Bộ trưởng Tư pháp Lybia từ chức. Cùng lúc đó, hàng loạt sĩ quan và đại sứ đào nhiệm đứng về phía biểu tình và kêu gọi lật đổ nhà độc tài Kadhafi.
Sau 41 năm cầm quyền với bàn tay sắt, đại tá Kadhafi cô độc hơn bao giờ hết. Hôm qua, nhà thần học Hồi giáo có ảnh hưởng là giáo sĩ Yussef Al-Qardaoui ra thánh lệnh và, qua đài truyền hình Al-Jazira, kêu gọi quân đội Libya « hạ sát » lãnh đạo Kadhafi, kẻ đã « ra lệnh cho binh sĩ bắn vào dân của mình ».
Nhiều nhà lãnh đạo Libya đã đào nhiệm, bỏ rơi chế độ, như trường hợp của Bộ trưởng Tư pháp Moustapha Abdel Jalil, vừa từ chức phản đối chính quyền đàn áp dân chúng.
Đây cũng là trường hợp của hai phi công lái hai chiến đấu cơ Mirage F1, võ trang tên lửa, bay qua đảo Malta vào chiều hôm qua, xin tỵ nạn chính trị.
Hàng loạt đại sứ và nhân viên ngoại giao cao cấp ở Ấn Độ, Trung Quốc, tại Liên Đoàn Ả Rập, đã từ chức.
Hôm qua, đến lượt phó đại sứ Libya tại Liên Hiệp Quốc, cùng với 6 nhà ngoại giao trong phái bộ, đã công khai kêu gọi quân đội « đứng dậy lật đổ tên bạo chúa ».
Theo tin giờ chót, hai đại sứ của Libya tại Pháp và Unesco, không từ chức, nhưng, theo một nhân viên Unesco tại Paris, hai viên chức kể trên đã tuyên bố, đứng về phía nhân dân, "trong cuộc nổi dậy chống lại chế độ độc tài hung ác".
Từ New York, thông tín viên Karim Lebhour tường thuật:
« Chính phó đại sứ Libya tại Liên Hiệp Quốc đã yêu cầu Hội Đồng Bảo An triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Ông Ibrahim Dabbashi, cùng nhiều nhà ngoại giao khác của Libya tại Liên Hiệp Quốc, thông báo : từ nay họ đứng vào hàng ngũ của phong trào biểu tình và kêu gọi lật đổ chế Kahdafi, mà họ gọi là « tên bạo chúa ».
Ngoài phái bộ ngoại giao Libya tại NewYork, cho đến nay đã có ít nhất 6 đại sứ Libya ở nhiều nước trên thế giới đã đào thoát. Sự kiện này cho thấy mức độ rạn nứt nghiêm trọng trong chế độ Tripoli.
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-Moon cũng tuyên bố là ông « kinh hoàng » trước hành động bạo lực của chính quyền Kadhafi, đã đem trực thăng võ trang và máy bay quân sự oanh kích thường dân.
Hội đồng Bảo An có thẩm quyền đưa ra những biện pháp cụ thể để bảo vệ dân lành. Trong bối cảnh này, các nhà ngoại giao Libya kêu gọi mở các hành lang nhân đạo để cho thường dân Libya có thể chạy sang các nước láng giềng lánh nạn. Họ cũng đề nghị thành lập « vùng cấm bay » trên toàn bộ không phận của Libya, để chính quyền không thể dùng máy bay chiến đấu đàn áp biểu tình ».
Phong trào phản kháng trong thế giới Ả Rập không dừng bước
Tại Yemen, khoảng 4.000 sinh viên biểu tình ngồi trước đại học Sanaa đã đụng độ với phe thân chế độ vào sáng nay. Cuộc đụng độ khiến 5 người bị thương.
Theo AFP, phe theo chế độ đã dùng dùi cui và dao găm tấn công vào sinh viên đối lập, trước khi cảnh sát can thiệp.
Biểu tình cũng dâng cao tại vương quốc Bahrain, nơi Hoa Kỳ đặt Tổng hành dinh hạm đội 5. Người dân địa phương từ chối các nhượng bộ của chính quyền và cương quyết đòi thành lập chế độ quân chủ lập hiến với một thủ tướng phải do dân trực tiếp bầu lên.
Tại Algeria, nhiều vụ xung đột đã xảy ra giữa cảnh sát chống biểu tình và khoảng 4.000 sinh viên tìm cách tập họp trước trụ sở Bộ Giáo dục đại học chiều hôm qua, thứ Hai (21/02).source
RFI Vietnamese