Nhìn Crimea, châu Á phải lo mối nguy Trung Quốc?
Nhìn Crimea, châu Á phải lo mối nguy Trung Quốc?
2014-03-31

Trung Quốc sẽ sao chép kiểu mẫu Nga?

Thách đố chiến lược cho Bắc Kinh

Tác động vào chính sách chuyển trục?
Châu Á nhích lại gần Mỹ hơn

Friday, 11 May 2012 18:17 |
Khoa Văn Cali Today News - Trước hết phải nhắc đến và tôn danh người sáng lập ra ngày lễ mà ngày nay nhiều nước trên thế giới cùng chia sẻ. Đó là bà Ann Reeve Jarvis, xuất thân ở West Virginia. Theo sử gia Katharine Antolini, thì vào đầu năm 1850, bà Jarvis là người tổ chức các phong trào phụ nữ đã khởi xuớng ra “Ngày làm việc của hội người mẹ” để nâng cao ý thức sống vệ sinh nhằm giảm bớt số tử vong ở các trẻ sơ sinh qua việc giảm trừ bệnh tật và việc sữa bị lên men độc. Những hội này còn giúp săn sóc các binh lính bị thương của cả hai mặt trận trong thời kỳ nội chiến từ năm 1861 đến 1865. Và sau khi chiến tranh chấm dứt thì bà Jarvis và những phụ nữ khác trong hội lại đề ra những buổi họp mặt ngoài trời gọi là “Ngày họp bạn của Mẹ” nhằm nối kết mọi người từ 2 phe đối nghịch lại gần nhau. Vào năm 1870, những phụ nữ này đã chính thức trình bày Bản tuyên ngôn của ngày Người Mẹ khuyến khích phụ nữ khắp nơi tham gia vào những hoạt động chính trị để tranh đấu cho hòa bình. ![]() Sau khi bà Ann Jarvis qua đời vào năm 1905, con gái bà là Anna Jarvis chính là người đã tiếp nối công việc của mẹ và thúc đẩy công nhận Ngày lễ Mẹ đầu tiên vào ngày 10 tháng 5 năm 1908, mọi người đã tề tựu để mừng ngày lễ tại ngôi nhà thờ ở thành phố Grafton,tiểu bang Virginia, quê hương của bà Jarvis. Ngôi nhà thờ hiện nay được đổi tên là Thánh Đường Ngày Mẹ Quốc Tế. Đối với bà Anna Jarvis, mục đích thuần túy của ngày này là để dành thời gian về bên mẹ và nói với mẹ lời cảm ơn tất cả những việc làm và hy sinh của mẹ. Đến năm 1914, khi tổng thống Wilson chọn ngày chủ nhật thứ hai trong tháng năm là ngày Lễ Mẹ chính thức, thì bà Anna Jarvis nhấn mạnh là chỉ nói về một người mẹ của mình chứ không phải là ngày chúc mừng tất cả những người làm mẹ. Rất nhanh chóng sau đó, ngành thương mại đã biến cơ hội này thành một dịp mua sắm quà cáp quan trong trong việc biếu xén. Điều này khiến bà Jarvis rất bất mãn và quyết định làm mọi cách để trả lại ngày lễ này ý nghĩa nguyên thủy mà 2 mẹ con bà đã khởi xướng. Bà đã tổ chức nhiều cuộc xuống đường phản đối, đe dọa kiện tụng và ngay cả chỉ trích phu nhân tổng thống Rosevelt về việc gây quỹ từ thiện nhân ngày Lễ Mẹ. Sự việc phản đối tính cách thương mại của ngày Lễ Mẹ diễn ra liên tục nhiều năm sau đó, và có lần bà Jarvis đã bị bắt về tội phá hoại một đại hội của ngành làm bánh kẹo để bán nhân dịp này. Tuy nhiên điều đáng buồn là bà Anna Jarvis đã mai một sức lực, tiền bạc mà không thắng được cuôc chiến này. Bà đã mất trong nghèo khổ, đãng trí ở tuổi 84, mà không thừa hưởng quyền lợi nào của ngày Lễ Mẹ do chính bà chủ trương, vì bản thân bà cũng không có con. Trong lúc đó thì qua năm tháng, ngày Lễ Mẹ đã thành một thời điểm tiêu thụ hàng hóa mạnh mẽ trên khắp thế giới do mọi người đều đua nhau phô trương quà cáp đắt tiền nhất mà mình có thể mua dược, bất chấp ý nghĩa hoặc nhu cầu cần thiết. Theo sự ước tính của liên đoàn mua bán quốc gia thì tổng số chi thu trong dịp Ngày Lễ Mẹ năm nay chỉ tại Hoa Kỳ sẽ lên đến 18.6 tỷ mỹ kim. Ngoài ra đây cũng là một ngày mà số người đi ra ngoài ăn uống lớn nhất trong năm. (Theo Reader's Digest) |
source Cali Today News |
Palau có vùng kinh tế đặc quyền rộng 630 nghìn km vuông
Hoàn cầu Thời báo phản ứng vụ ngư dân Trung Quốc bị bắn ở Palau trong bối cảnh báo này gọi là ‘Thái Bình Dương ngày càng ít yên bình’.
Tờ báo theo khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa của Trung Quốc đã lên tiếng hôm 5/4/2012 sau vụ một ngư phủ Trung Quốc bị trúng đạn chết và nhiều người khác bị cầm giữ bởi đảo quốc Palau hôm 31/3 hoặc 1/4 tùy theo múi giờ Trung Quốc.
Chiếc tàu chính cho nhóm ngư dân này đã bị cháy, còn thuyền nhỏ chở họ đi bắt hào to ở vùng bờ biển bị nạn, theo các hãng thông tấn.
Báo Pacific Daily News dẫn lời phát ngôn viên cho Phủ Tổng thống Palau, ông Fermin Meriang, thuật lại rằng khi thuyền cá Trung Quốc lao tới, cảnh sát biển Palau buộc phải nổ súng cảnh báo vào máy tàu chứ không nhằm vào ai cả.
Nguồn tin này trích quan chức Palau nói "một viên đạn chắc đã văng ra và găm trúng vào đùi một thuyền viên Trung Quốc" khiến ông này chết vì mất máu trước khi được đưa vào bệnh viện.
Con số người bị bắt cũng chưa rõ chỉ là năm người hay 25.
Báo Hoàn cầu gọi đây là vụ ‘xung đột nghề cá’ giữa Trung Quốc và Palau.
Hậu quả là vụ việc “gây sốc” cho người dân Trung Quốc, theo bài báo.
Bài báo cũng coi Palau, một đảo quốc chỉ có 200 nghìn dân, nằm gần Guam và cách Philippines 500 hải lý, là thuộc nhóm “các nước xung quanh” Trung Quốc trên biển.
Tờ báo thừa nhận “trong những năm gần đây, tranh chấp của Trung Quốc trên biển với các nước xung quanh ngày càng trở nên thường xuyên,”
Bài báo trích lời các nhà nghiên cứu tại Đại học Chiết Giang nói rằng “biển Thái Bình Dương như đang ngày càng ít bình yên”.
Tuy nhiên báo Hoàn cầu không đi vào chi tiết về các vụ va chạm đó mà chỉ đề nghị một biện pháp tìm thỏa thuận song phương để “bảo hộ dân sự” cho các công dân nước ngoài khi có xung đột trên biển.
Tờ báo này viết: “Đề nghị của chúng tôi là Trung Quốc cần tìm cách tham gia các thỏa thuận bảo vệ dân sự song phương” với một số chính phủ nước ngoài,”
Tàu đánh cá của Trung Quốc hoạt động ngày càng xa vùng biển truyền thống
“Qua đó, sẽ có thể thúc đẩy cộng đồng quốc tế ký biên bản đa phương để bảo vệ công dân ở hải ngoại.”
Hoa Kỳ phòng vệ giúp
Trong lúc cơ quan ngoại giao Trung Quốc tiếp tục điều tra vụ bắn chết ngư dân nước họ đánh bắt tại vùng đảo Palau, vụ việc được quốc tế chú ý đến còn vì chiếc du thuyền siêu hạng của tỷ phú Mỹ, Paul Allen cũng tham gia cứu họ các thành viên thủy thủ đoàn Trung Quốc.
Hôm thứ Tư, Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho hay trên trang mạng của họ rằng Đại sứ quán nước này tại Micronesia, đảo quốc cạnh Palau, đang điều tra vụ ngư dân mà họ vẫn chưa xác định được danh tính.
Cơ quan ngoại giao Trung Quốc cũng nói nếu công dân họ “vi phạm luật quốc tế” thì lãnh sự sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ họ.
Palau chỉ có quan hệ ngoại giao với Đài Loan chứ không duy trì quan hệ với Trung Quốc.
Đảo Palau không có lực lượng phòng vệ riêng mà để cho Hoa Kỳ lo chuyện quân sự và phòng vệ lãnh hải.
Tổng thống Palau Johnson Toribiong đã đưa ra tuyên bố về vụ việc nhưng không nhắc gì đến vụ bắn ngư dân Trung Quốc và chuyện bắt giữ những người khác.
Tuy nhiên, ông cho hay một phi công có giấy phép bay của Hoa Kỳ và hai cảnh sát viên đã mất tích 48 giờ kể từ khi họ đi tìm chiếc tàu chính bị cháy.
Tuần tra biển của Hoa Kỳ và chiếc du thuyền siêu hạng mà người đồng sáng lập tập đoàn Microsoft, ông Paul Allen, làm chủ cũng tham gia tìm kiếm dù ông không có mặt.
source
BBC Vietnamese
Đơn vị cuối cùng của quân Mỹ rút đi để lại một Iraq vẫn còn mong manh về dân chủ, an ninh và quốc phòng.
Đoàn xe quân sự cuối cùng của binh lính Hoa Kỳ rời khỏi Iraq lăn bánh vào lãnh thổ Cô-oét, sau gần chín năm tiến hành cuộc xâm lược lật đổ ông Saddam Hussein.
Đội hình thiết xa cuối cùng với khoảng 100 xe bọc thép chở 500 binh lính đã vượt qua sa mạc phía nam Iraq trong đêm.
Vào đỉnh điểm, Hoa Kỳ có 170.000 binh sĩ Mỹ và hơn 500 căn cứ hoạt động ở Iraq.
Gần 4.500 lính Mỹ và hàng chục ngàn người Iraq đã chết kể từ khi Hoa Kỳ dẫn đầu chiến dịch tiến công nước này vào năm 2003.
Các hoạt động đã gây phí tổn ngân sách cho Washington tới gần một nghìn tỷ USD.
Lực lượng quân sự Hoa Kỳ kết thúc sứ mạng chiến đấu ở Iraq vào năm 2010 và bàn giao các vai trò an ninh của họ cho chính quyền nước này.
Khi các xe bọc thép cuối cùng vượt qua biên giới, cửa khẩu đã được đóng lại phía sau họ và các binh sĩ Hoa Kỳ đã bắt tay các binh lính Cô-oét.
Hoa Kỳ chỉ duy trì hiện diện quân sự tối thiểu tại Iraq với 157 binh sĩ chịu trách nhiệm về đào tạo đóng tại tòa Đại sứ Hoa Kỳ, bên cạnh một phiên chế nhỏ thủy quân lục chiến với nhiệm vụ bảo vệ cơ quan đại diện ngoại giao.
"Ngợi ca"
Các binh sỹ Mỹ rút khỏi doanh trại ở Camp Victory, một trong các căn cứ cuối cùng tại Iraq.
Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã đánh dấu chấm hết cuộc chiến khi ông gặp mặt Thủ tướng Iraq Nouri al-Maliki trong tuần.
Ông Obama công bố vào tháng Mười rằng tất cả các binh sĩ Hoa Kỳ sẽ rời Iraq vào cuối năm 2011, một thời hạn trước đó từng được cựu Tổng thống George W Bush nhất trí hồi năm 2008.
Trong một bài phát biểu mới đây tại Fort Bragg, Bắc Carolina, Tổng thống Obama ca ngợi các binh sĩ Hoa Kỳ đã phục vụ tại Iraq.
Ông thừa nhận rằng cuộc chiến gây tranh cãi, nhưng nói với những binh sỹ hồi hương rằng họ đã để lại phía sau "một nước Iraq có chủ quyền, ổn định và tự chủ".
Tuy nhiên, các phóng viên cho hay hiện có những mối quan ngại tại Washington rằng Iraq không có hệ thống chính trị thật sự mạnh mẽ, hoặc khả năng tự vệ biên giới còn hạn chế.
Ngoài ra, người ta cũng lo ngại rằng Iraq có thể bị rơi trở lại vào xung đột giáo phái, hoặc bị ảnh hưởng bởi Iran.
Trong khi đó, Washington vẫn muốn giữ một hoạt động đào tạo quy mô nhỏ và duy trì sự hiện diện chống khủng bố ở Iraq.
Thế nhưng các quan chức Mỹ đã chưa thể thỏa thuận với Baghdad về các vấn đề pháp lý, bao gồm trong đó một quy chế miễn trừ cho các binh sỹ.
source
BBC Vietnamese
Ngày hôm nay Hoa Kỳ kỷ niệm 70 năm ngày Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng, “Ngày tủi nhục” đã đẩy nước này vào Thế chiến Thứ Hai.
Các buổi lễ tưởng niệm đánh dấu vụ tấn công ngày 7/12/1941 đang được tổ chức trên khắp cả nước, buổi lễ lớn nhất được tổ chức tại đảo Oahu trong Thái Bình Dương, thuộc bang Hawaii, nơi vụ tấn công diễn ra.
Một số ngày càng ít những người sống sót sau vụ Trân Châu Cảng và các cựu chiến binh Thế chiến thứ Hai nằm trong số 3.000 người tham dự sự kiện ở Đài tưởng niệm tàu USS Arizona, nơi lưu giữ xác của chiếc tàu chiến bị đánh chìm. Một lễ mặc niệm sẽ được tiến hành vào lúc 7:55 sáng, tức 17:55 giờ Quốc tế, thời khắc mà Hải quân của Nhật hoàng bắt đầu cuộc tấn công bất ngờ.
Tại Washington, một lễ đặt hoa tưởng niệm sẽ được tổ chức vào buổi chiều tại Đài tưởng niệm Thế chiến thứ Hai ở Quảng trường Quốc gia.
Trong một công bố kỷ niệm ngày này, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã tỏ lòng tri ân những người đã hy sinh và nói rằng “quyết tâm của họ đã giúp định hình một thế hệ vĩ đại nhất.”
Vụ tấn công của Nhật Bản nhắm vào căn cứ hải quân Hoa Kỳ tại Trân Châu cảng không hề bị khiêu khích. 4 tàu chiến của Hoa Kỳ đã bị đánh chìm hoặc bị lật, hàng trăm máy bay chiến đấu bị phá hủy và hơn 2.400 quân nhân nam nữ và thường dân đã thiệt mạng. Đó là cuộc tấn công của nước ngoài gây tàn phá nhiều nhất ở đất Mỹ trước ngày 11/9/2011.
Nhiều người Mỹ đã so sánh vụ tấn công ở Trân Châu Cảng và vụ tấn công ngày 11/9/201. Một người phát ngôn của Hải quân Công xưởng ở Trân Châu Cảng nói rằng việc so sánh này giữ cho ký ức về Trân Châu Cảng sống mãi trong lòng một thế hệ mới.
Hoa Kỳ đã tuyên chiến với Nhật Bản ngay sau ngày Trân Châu Cảng bị tấn công. Ngày 11/12 năm 1942, các đồng minh trong trục Nhật Bản, Đức và Italia đã tuyên bố chiến tranh với Hoa Kỳ, đánh dấu ngày nước Mỹ bước vào cuộc xung đột toàn cầu.
source
VOA Vietnamese
What happens when US forces pull out of the most dangerous parts of Afghanistan? The BBC's Bilal Sarwary, the first journalist to visit one of the areas the US left in Kunar province, uncovers a disturbing situation.
Kunar has always been a crucible of conflict. Tucked away in the north-eastern corner of Afghanistan, it borders Pakistan's tribal badlands. It is one of the first ports of call for war-minded militants crossing the mountain passes.
But after the US-led invasion, troops began to assert their hold over the province. It is now littered with US and Nato bases and despite bloody battles there, the US invested heavily. Roads were asphalted, buildings renovated and a sense of security slowly developed. Villagers went about their business while infrastructure was put in place.
The US pulled out of parts of Kunar last year, beginning the withdrawal process. What has happened in the province since then makes for grim reading.
The new roads are now pock-marked with craters left by militants who plant bombs targeting Western and Afghan forces.
The province is becoming more dangerous - UK aid worker Linda Norgrove was kidnapped on one of the main roads in Kunar last year and in the past few months an Afghan translator was also abducted from exactly the same area.
End Quote Barkanday village elderIt's Taliban across the river - they are lying in wait”
The stretch between Chaw Kay and Nur Gal has become a favourite haunt of militants seeking targets.
The Taliban now roam at will in some rural districts, ruling villages by night while the government exerts nominal power by day. Taliban radio stations broadcast daily and hypnotic chants exhorting jihad (holy war) dominate Kunar's airwaves.
Intelligence officials say the Taliban operate radio stations from transmitters loaded on the backs of donkeys. "The donkeys are always mobile and they are guarded by armed insurgents," one spy told me.
Pech River Valley offers little for thousands of residents spread across this remote region. Sandwiched between forested valleys and mountains, a shallow river runs in the middle.
It is hostile and difficult terrain and has been favoured by militants for years. In the 1980s hundreds of Arab fighters poured in and married locals. Analysts believe al-Qaeda fighters are still in the area.
Why did the US base themselves there? Because whoever wins people in areas like this will win most of Kunar. That is a challenge the Taliban are now taking up.
It is a potent weapon for insurgents, they argue. A number of Kunar youth are being recruited as suicide bombers and there is evidence of militant training camps in areas where the US used to patrol.
Rising against militantsWhen I visited the picturesque Pech valley in the west of the province, a cloud of gloom hung over it.
In Barkanday village, I found a group of tribal elders brooding over their predicament: where once US forces were a deterrent to the Taliban, the Afghan government is notable only for its absence.
"It is Taliban across the river," one elder said. "They are lying in wait. At the first opportunity, they will descend on the village to take their revenge," he said, refusing to give his name for fear of retribution.
Barkanday dared to rise against the Taliban when they blew up a bridge over the river, restricting the villagers' movement and obstructing water meant for their fields. The revolt did not go down well with the Taliban leadership, the elder said.
End Quote Bibi GulI met the Taliban-appointed governor - he promised me justice”
One local pointed to a dozen men in the distance carrying grenade launchers and machine guns, most dressed in Afghan army and police uniforms. They were Taliban, I was told.
Inside the village, 30-year-old Suleman told me insurgents enter the village at night. "They catch hold of anyone who dares to step out," he said.
Several people whose family members work for the security forces fled after US forces left the village. "Those still here live in fear day and night," another elder said.
Suleman spoke of one recent morning when villagers woke to find a bullet-riddled body. There was a typed note saying anyone found working for the "infidels" would meet the same fate.
"When US forces left, they told us that our security was now the responsibility of the Afghan government," Mohammad Akbar said. "But the Afghan government exists only in the district headquarters at Mano Gai."
I did not come across a single soldier or official on my way there or during my four-hour stay. Villagers say development has also suffered.
"US forces built bridges, roads, schools and clinics in the area," said Abu Zubair. "Now there is no such activity."
Taliban judiciaryThe Taliban even run a shadow judiciary in parts of Kunar. Like increasing numbers of Afghans in rural areas looking for speedy justice, Bibi Gul turned to a Taliban court when her son was murdered after a spat with a neighbour.
Omar is 16 and came from the Pech River Valley. He carried out a suicide car attack against US forces in the summer. One police officer was injured.
Soon afterwards, the Taliban's mobile radio station FM Voice of Sharia was praising him, calling him a "hero" and an example to other Afghans. But how did the Taliban manage to recruit him?
Relatives say Omar was recruited at a refugee camp in Pakistan. He kept all details of his life as a Taliban fighter secret from his loved ones until the last minute. He recorded a video saying he needed to carry out a suicide attack against "foreign invaders".
When government officials failed to act she took her grievance to the Taliban.
"I crossed the river and travelled several hours... I met the Taliban-appointed governor. He promised me justice," she said, showing me a letter from him.
It said: "Tell us if there is a tribal solution to the woman's complaint. If not, we will resolve the dispute our way."
Several villagers told me that Taliban judges hold court every Friday in nearby areas, deciding cases ranging from robbery to murder.
"They don't make us wait for months… justice is handed out instantly," one woman said.
The governor of Kunar, Fazlullah Wahidi, rejects the argument that there is no government in places such as Barkanday. But he admits that there are not enough Afghan forces to instill confidence, admitting "that is our weakness".
Afghanistan's intelligence spokesman, Luftullah Mashal, insists that training camps are based over the border in Pakistan.
But as Western forces withdraw, more areas like those in Kunar will be handed over to Afghan forces. Many Afghans ask if local forces will be able to hold on to these areas. If Kunar is an example, there will be many doubts.
source
http://www.bbc.co.uk/news/world-asia-15733325
Nước Mỹ đánh dấu 10 năm vụ 9/11 trong đau buồn Sunday, September 11, 2011 8:05:08 PM | ||
![]() | ||
NEW YORK (Reuters) - Các đứa trẻ nhớ về cha mẹ đã quá cố của chúng trong khi người lớn khóc vì đau khổ trước bức tường đá có khắc tên của gần 3,000 người thiệt mạng trong ngày nước Mỹ đánh dấu 10 năm xảy ra vụ tấn công của khủng bố 11 Tháng Chín 2001 hôm Chủ Nhật vừa qua. Hai con một nạn nhân vụ tấn công tòa tháp đôi đứng bên cạnh chỗ khắc tên cha mình trong buổi lễ tưởng niệm hôm Chủ Nhật. (Hình: AP Photo/Chip Somodevilla, Pool) Xem thêm hình ảnh tưởng niệm tại đây Tên của tất cả mọi người thiệt mạng trong các cuộc tấn công bằng phi cơ bị thành phần khủng bố al-Qaeda cướp đoạt đã được đọc lên trong buổi lễ đầy xúc động ở thành phố New York. “Cầu mong linh hồn anh được yên nghỉ. Con trai anh Nathan và tôi, với thời gian đi qua, đã lớn lên trong sự vững chãi. Vĩnh biệt, người bạn thân thiết của tôi, người thầy và người hùng của tôi,” bà Candy Glazer nói trong buổi lễ tưởng niệm ở địa điểm “Ground Zero” nơi từng có hai tòa tháp của Trung Tân Thương Mại Thế Giới. Chồng bà Glazer, ông Edmund Glazer, vui vẻ gọi cho vợ hôm 11 Tháng Chín trong chuyến bay 11 cất cánh từ Boston để nói với bà là đang trên đường tới Los Angeles. Ông Glazer chết khi chiếc phi cơ đâm vào tòa tháp phía Bắc, sự kiện đầu tiên trong một loạt các sự kiện khủng khiếp xảy ra vào sáng ngày Thứ Ba năm đó. Hàng ngàn người hiện diện ở nơi này vào buổi sáng Chủ Nhật trời trong xanh. Với sự bảo vệ an ninh chặt chẽ và không có xe cộ di chuyển, người ta thấy sự yên lặng đến rợn người ở nơi mà một thập niên trước đây các tòa tháp cao 110 tầng đổ sập xuống, tạo đám mây mù bao phủ cả khu Manhattan. Buổi lễ, với các tiếng kèn buồn bã, với những giọng trẻ hát quốc ca và với những người lính cứu hỏa giương cao một lá cờ Mỹ rách tả tơi lấy từ Ground Zero, đã làm mọi người chảy nước mắt. Các gia đình mặc áo thung có in hình người quá cố, mang theo hình ảnh, hoa và cờ Mỹ trong một ngày biểu lộ các cảm xúc đã dồn nén từ nhiều năm nay. Và đây cũng là lần đầu tiên, thân nhân những người thiệt mạng được nhìn thấy đài kỷ niệm vừa được hoàn thành và sờ vào phiến đá nơi tên của người thân họ được khắc lên. Một số để lại bó hoa, một số khác để các con gấu nhồi bông. Một số dùng bút chì để đồ lại tên trên mảnh giấy, có người chụp hình, và cũng có nhiều người khác dựa vào phiến đá và khóc. Nhiều người đã khóc khi tên của các nạn nhân được đọc lên, bởi chính các bà vợ, ông chồng, cha, mẹ, anh chị em và con cái của họ, một số người nghẹn ngào vì xúc động trước những mất mát của chính cá nhân họ. “Tôi luôn nghĩ về cha tôi,” theo lời Peter Negron, người chỉ là một đứa bé khi cha anh, ông Pete, thiệt mạng. “Tôi ước có cha tôi ở bên cạnh để ông dạy tôi lái xe, để hỏi cách làm sao mời cô gái đi hẹn hò, và để ông nhìn thấy tôi tốt nghiệp trung học và hàng trăm điều khác mà tôi không thể kể ra hết.” Các cuộc tấn công vào ngày 11 Tháng Chín năm 2001 đã làm thiệt mạng công dân của hơn 90 quốc gia. Tiếp theo sau đó là các cuộc tấn công bằng bom của al-Qaeda tại London, Madrid và các nơi khác, dẫn đến một chiến dịch khắp thế giới nhằm tiêu diệt thành phần khủng bố. (V.Giang) source Nguoi Viet Online |
Bùi Tín viết riêng cho VOA
Moammar Khaddafi, nhân vật đứng đầu nước độc tài Libya suốt 42 năm nay, theo nhận định của các nhà quan sát tại chỗ, đang sống những ngày cầm quyền cuối cùng. Báo Pháp Le Nouvel Observateur - Người Quan sát mới – còn nói đến « những giờ cuối cùng của tên độc tài điên bên bờ Điạ Trung Hải đã điểm».
Chế độ độc tài Khaddafi cố kéo dài cuộc hấp hối khởi đầu từ giữa tháng 2 -2011, sau khi 2 chế độ độc tài láng giềng ở Tunisia và Ê-gýp sụp đổ nối tiếp.
Tại sao công luận thế giới gọi M. Khaddafi là một người điên?
Quả thật M. Khaddafi là một hiện tượng khác thường, thật không giống ai.
Ông ta lên nắm chính quyền sau khi lật đổ Hoàng tộc Idris ngày 1-9-1969, khi là đại tá, 27 tuổi. M. Khaddafi không tự phong là tổng thống, là thủ tướng, là chủ tịch, là tướng, là tổng tư lệnh, ông không có một chức vị chính quyền nào. Ông tự nhận và tự phong là «Người Dẫn đường» - le Guide -, là «Người Anh Cả của Cách mạng» - le Frère de la Révolution.
Tên của Nước Libya được ông đổi là: Nước Jamahiriya Đại Libya, nghĩa là nước Libya vĩ đại của nhân dân, với chế độ chính trị vừa nhân dân vừa xã hội chủ nghĩa Hồi giáo.
Sau khi giành được chính quyền, ông chủ trương liên minh với Liên Xô và phe Xã hội chủ nghĩa Mác-xít, thực hiện một chế độ toàn trị sắt máu, một chế độ sùng bái cá nhân triệt để, với cuốn Sách xanh lá cây – Livre Vert - do ông viết ra, coi như kinh thánh cho toàn dân luôn cầm tay và học thuộc. Ông cấm tuyệt đối các cuộc biểu tình, chỉ trừ những cuộc biểu tình để ủng hộ, ca ngợi ông.
Bệnh điên của M. Khaddafi còn có nhiều biểu hiện. Ông tự nhận làLãnh tụ của toàn châu Phi, có sứ mệnh hợp nhất châu Phi, rồi tự nhận là Lãnh tụ của toàn khối Ả Rập.
Ông đã bàn chuyện hợp nhất Libya với Egypt, với Syria rồi với Tunisia, nhưng đều thất bại.
Những cơn điên nguy hiểm nhất là khi ông chủ trương những hành động khủng bố, trong đó có 3 cuộc khủng bố tệ hại nhất. Tháng 4-1986, ông ra lệnh cho bộ hạ đặt bom tại một phòng nghe nhạc dành cho binh sỹ Hoa Kỳ ở thủ đô Berlin – CHLB Đức, giết một số binh sỹ Hoa Kỳ; ngày 15-4-1986 tổng thống Hoa Kỳ R. Reagan ra lệnh cho không quân Mỹ ném bom trừng phạt và cảnh cáo xuống thủ đô Tripoli, làm M. Khaddafi bị thương.
Năm 1988, M. Khaddafi thuê người đặt bom trên máy bay của hãng Panam – Hoa Kỳ, máy bay nổ tung trên vùng Lockerbie thuộc Scotland, làm 270 người thiệt mạng.
Năm 1989, M. Khaddafi lại thuê người đặt bom trên máy bay Pháp DC10 - 772 UTA từ Brazzaville đi Paris, máy bay nổ tung trên bàu trời Nigeria, làm 170 người thiệt mạng.
Ngay sau đó, Libye bị cộng đồng thế giới trừng phạt nặng nề, bị phong toả, tẩy chay kinh tế, bị cô lập. Năm 1991 Liên Xô tan rã, Libya mất hẳn chỗ dựa về quân sự, kinh tế, ngoại giao.
M. Khaddafi buộc phải lùi bước để tồn tại. Năm 1994, Khaddafi buộc phải nộp bọn tội phạm gây ra vụ Lockerbie cho Scotland xử tội và phải bỏ ra 2,16 tỷ đôla để bồi thường cho nạn nhân.
Trong cuộc sống M. Khaddafi càng điên và lập dị một cách oái oăm. Ông ta cấm nạn đa thê, nhưng toàn bộ người phục vụ và bảo vệ gần đều là phụ nữ. Khaddafi đi công du đâu cũng mang theo chiếc tăng lớn làm bằng da lạc đà để ngủ trong đó với người hầu cận toàn là phụ nữ trẻ; từng đoàn lạc đà đi theo cung cấp sữa tươi cho lãnh tụ.
Khi cuộc xuống đường ngày 15-2 -2011 nổ ra, M.Khaddafi tự tin sẽ dẹp tan sự chống đối vì mọi tổ chức chính trị đều bị cấm, người nổi dậy tay không, chỉ những người trung thành với ông ta được cầm súng; ông ta còn có quân đội, với nhiều lữ đoàn bộ binh, 300 máy bay chiến đấu, hàng trăm trực thăng, 40 ụ tên lửa, phần lớn mua từ Liên Xô cũ. Nòng cốt bảo vệ M. Khaddafi là 3.000 lính đánh thuê khát máu người Tchad, Nigeria được lương rất cao.
Nhưng tình hình đã biến chuyển mau lẹ trong 6 tháng qua. Yêu tố cơ bản nhất là sự nổi dậy của quần chúng đông đảo đầy căm phẫn đối với kẻ độc tài hay lên cơn điên.
Tháng-3-2011 Hội đồng quốc gia chuyển tiếp thành lập do nguyên bộ trưởng tư pháp Mostafa Abduljahil cầm đầu, được Liên Hợp Quốc và nhiều nước công nhận, thúc đẩy cuộc vũ trang nhân dân, tổ chức gấp hệ thống chính quyền tự quản, đến nay đã kiểm soát được hơn 2/3 số dân toàn quốc.
Ngày 26-3- 2011 Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc quyết định trừng phạt chính quyền độc tài khủng bố dân thường, kiểm soát chặt vùng trời Libya, dùng không quân của NATO hạ máy bay, xe tăng, ụ pháo, sở chỉ huy, trạm thông tin của bọn độc tài, tạo nên thế chủ động cho quân nổi dậy.
Ngày 27-6-2011 Tòa án hình sự quốc tế - International Criminal Court ICC ra quyết định truy tố và truy nã M. Khaddafi và con trai ông ta Saif al-Islam về tội diệt chủng chống nhân loại.
Đến tháng 8-2011, vòng vây của quân nổi dậy ngày càng khép chặt quanh thủ đô Tripoli có 1,7 triệu dân, trong 6 triệu dân cả nước, việc tiếp tế vào thành phố bị cắt đứt. Thành phố Brega ở phía Đông có ống dẫn dầu lớn đã nằm trong tay quân nổi dậy. Ở phía Tây Tripoli, thành phố cảng Zawyia cơ sở xuất khẩu dầu sau khi dành đi giật lại đã nằm chắc trong tay quân khởi nghĩa. Hai ngày 19 và 20 -8 dân Tripoli chạy ra ngoài thủ đô theo mọi hướng, mặc cho M. Khaddafi kêu gọi toàn dân cầm súng sống chết với ông ta.
Đúng vào lúc tình hình tuyệt vọng, nhân vật vẫn được coi là số 2 của chế độ độc tài là Abdessalem Jalloud, từng là bộ trưởng, tổng giám đốc cơ quan an ninh, rồi thủ tướng, cánh tay phải của M. Khaddafi, vừa bí mật từ giã ông ta ngày 18-8 vừa qua, lánh nạn sang Tunisia.
Ngày 21-8-2011, trả lời phỏng vấn của đài phát thanh Pháp RFI, ông Oman Aboukraa, từng là bộ trưởng dầu hỏa đầy thế lực một thời của M. Khaddafi, mới bỏ chạy sang Tunisia và Ý nhận xét rằng «tình hình Libya đang đi đến kết thúc; chúng tôi đang nghĩ đến thời kỳ hậu Khaddafi ; số phận của nhà độc tài đang được quyết định theo từng ngày».
Một truyền đơn của lực lựơng nổi dậy đang được tán phát quanh thủ đô Tripoli, ghi rõ: «Hãy nổi dậy lật đổ cường quyền của tên đao phủ điên bên Địa Trung Hải, kết thúc triều đại đen tối này trước khi những ngày lễ hội Hồi giáo Ramadan kết thúc». Năm nay, lễ Ramadan khởi đầu ngày thứ hai 1-8 và kết thúc ngày thứ hai 29-8-2011.
source
VOA Vietnamese
Wednesday, 27 July 2011 23:58 |
Cali Today News - Thứ tư 27/7 Bắc Hàn đã lên tiếng yêu cầu ký kết hiệp ước hòa bình với Mỹ để chính thức chấm dứt cuộc chiến Triều Tiên, khi các nhà ngoại giao cao cấp Bắc Hàn đến New York.
source Cali Today |
Thứ Tư, 04 tháng 5 2011
Tổng thống Obama quyết định là không có lợi khi phổ biến các tấm ảnh bin Laden bị toán biệt hải Hoa Kỳ bắn chết
Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama tuyên bố ông sẽ không cho phép phổ biến hình ảnh bin Laden bị toán biệt hải Hoa Kỳ bắn chết hôm sáng sớm thứ Hai.
Tuyên bố được đưa ra trong buổi phỏng vấn trên đài truyền hình CBS phát hôm thứ Tư.
Dịp này, Tổng thống nói ông chắc chắn lực lượng của Hoa Kỳ đã giết chết bin Laden và người chủ mưu vụ khủng bố 11 tháng 9 tại Mỹ đã nhận hậu quả xứng đáng về những gì đã làm.
Phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc Jay Carney hôm thứ Tư nói rằng Tổng thống đã quyết định là không có lợi khi phổ biến các tấm ảnh này, vì nó có thể dẫn đến một rủi ro an ninh quốc gia và xúi dục gây bạo động.
Trước đó có tin nói rằng các giới chức Tòa Bạch Ốc đã tranh luận về chuyện có nên phổ biến để thực sự chứng minh bin Laden đã chết.
Hôm thứ Ba, Phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc Jay Carney nói các hình ảnh này kinh tởm và có thể gây nhiều thương tổn.
Cùng ngày thứ Tư, Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ Eric Holder ra điều trần trước Ủy ban Tư pháp Thượng Viện. Ông bênh vực cuộc đột kích ở Pakistan, nói rằng vụ này là hợp pháp và là một hành động tự vệ của quốc gia.
Xem video dinh thự nơi bin Laden trú ẩn
source:
VOA Vietnamese
01-11-2010 | |||||||
|
12-09-2010 | |||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
30-08-2010 | |||||||||
|