Showing posts with label Việt Nam. Show all posts
Showing posts with label Việt Nam. Show all posts

Thursday, 8 May 2014

TQ đưa giàn khoan vào gần đảo Lý Sơn


TQ đưa giàn khoan vào gần đảo Lý Sơn

Cập nhật: 03:22 GMT - thứ hai, 5 tháng 5, 2014
Giàn khoan 981 là giàn khoan siêu sâu hàng đầu của Trung Quốc
Việt Nam vừa lên tiếng phản đối Trung Quốc đưa giàn khoan vào tác nghiệp trong vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Việt Nam.
Đáp lại, Trung Quốc tăng phạm vi cấm tiếp cận giàn khoan 981 thêm 2 hải lý nữa.

Đây là vị trí nằm sâu trong EEZ của Việt Nam, cách đảo Lý Sơn chừng 119 hải lý (221km), thuộc lô 143 trên bản đồ dầu khí của Việt Nam.Báo trong nước dẫn thông báo trên website của Cục Hải sự Trung Quốc nói trong thời gian hơn ba tháng từ ngày 2/5 đến ngày 15/8, giàn khoan Hải Dương 981 của Tổng công ty Dầu khí hải dương Trung Quốc (CNOOC) sẽ hoạt động tại tọa độ 15 độ 29' N/111 độ 12’E.
Vị trí mà Trung Quốc đặt giàn khoan cũng cách bãi ngầm, hay còn gọi là đảo Tri Tôn (tên tiếng Trung là Trung Kiến) thuộc quần đảo Hoàng Sa, mà Trung Quốc hiện đang kiểm soát tuy Việt Nam cũng tuyên bố chủ quyền, 18 hải lý.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Hải Bình nói tối hôm Chủ nhật 4/5: “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý khẳng định chủ quyền của mình đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, cũng như quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của mình được xác định phù hợp với Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển 1982".
Ông Bình nói: "Mọi hoạt động của nước ngoài trên các vùng biển của Việt Nam khi chưa được phép của Việt Nam đều là bất hợp pháp và vô giá trị, Việt Nam kiên quyết phản đối”.
Cùng ngày 4/5, Tập đoàn Dầu khí Việt Nam đã gửi thư tới chủ tịch và tổng giám đốc của CNOOC phản đối hành động của Trung Quốc và yêu cầu CNOOC "dừng ngay lập tức các hoạt động bất hợp pháp và rút giàn khoan Hải Dương 981 ra khỏi vùng biển của Việt Nam".

Khẳng định đường chín đoạn

Cảnh báo của Cục Hải sự Trung Quốc còn cấm các loại phương tiện "không được xâm nhập" vào khu vực giàn khoan nói trên hoạt động trong phạm vi bán kính 1 hải lý.
Sau khi Việt Nam lên tiếng phản đối, nhà chức trách Trung Quốc tăng phạm vi bán kính này lên thành 3 hải lý.
Hành động của Trung Quốc, theo Tiến sỹ Ian Storey từ Viện Nghiên cứu Đông Nam Á ở Singapore, "là chỉ dấu rằng Trung Quốc đang khẳng định quyền thăm dò và khai thác tài nguyên trong đường chín đoạn của mình cho dù nguồn tài nguyên đó có nằm trong EEZ của quốc gia khác hay không".
"Nếu như Tòa Trọng tài Quốc tế phán quyết rằng đường chín đoạn của Trung Quốc không hợp pháp theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS), Việt Nam sẽ có cơ sở vững chắc hơn để phản đối những hoạt động như thế này của Trung Quốc."
Tiến sỹ Ian Storey
Vị trí giàn khoan 981 nằm bên trong đường yêu sách chủ quyền còn được gọi là đường 'lưỡi bò'.
Ông Storey cảnh báo rằng sự kiện này có thể dẫn tớ́i một đợt bùng phát căng thẳng mới về chủ quyền Biển Đông giữa Việt Nam và Trung Quốc, mà trong năm 2013 dường như đã lắng xuống đáng kể.
Ông cũng cho rằng Việt Nam sẽ có cơ hội phản đối mạnh mẽ hơn nếu như Philippines thắng trong vụ kiện Trung Quốc tại Tòa Trọng tài Quốc tế.
"Nếu như Tòa Trọng tài Quốc tế phán quyết rằng đường chín đoạn của Trung Quốc không hợp pháp theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển (UNCLOS), Việt Nam sẽ có cơ sở vững chắc hơn để phản đối những hoạt động như thế này của Trung Quốc."
Giàn khoan 981 là giàn khoan dạng nửa chìm, có thể hoạt động ở độ sâu tối đa 3.000m, độ sâu giếng khoan tối đa 12.000m.
Giàn khoan này dài 114m, rộng 90m, gồm năm tầng cao 136m và có trọng tải tịnh hơn 30.000 tấn.
Đây là giàn khoan siêu sâu đầu tiên do Trung Quốc tự sản xuất.
Vị trí mà Trung Quốc đưa giàn khoan 981 vào hoạt động

Nguy cơ căng thẳng mới?

Giàn khoan 981 đã được đưa xuống Biển Đông từ năm 2011, gây quan ngại cho các nước trong khu vực.
Tốn gần 1 tỷ đôla để xây dựng, giàn khoan này có thể được sử dụng để phục vụ nhiều mục đích như kho học, dầu khí và quân sự.
Lúc đó, các chuyên gia Việt Nam đã cảnh báo về ý đồ dần dần chiếm hữu Biển Đông thông qua hoạt động dầu khí của Trung Quốc, nhất là khi vị trí đặt giàn khoan nằm trong vùng EEZ của các nước xung quanh.
Họ gọi đây là "thách thức chủ quyền" mà Trung Quốc "ngang ngược" áp đặt.
Trong một bài viết năm 2011, nhóm Nghiên cứu Biển Đông cho rằng việc Trung Quốc mang giàn khoan xuống Biển Đông là cách thức "thực hành chiếm cứ biển và từ đó khẳng định sự chiếm hữu thật sự Biển Đông qua hình lưỡi bò".
Họ cho rằng giàn khoan 981 còn đặt ra một tiền lệ mới "ai đến trước, được hưởng trước" đối với các tài nguyên không tái tạo tại Biển Đông và từ đó Trung Quốc sẽ dần dần ép buộc các quốc gia Biển Đông phải tuân theo chiến lược "gác tranh chấp, cùng khai thác" theo kiểu Trung Quốc.
Thực tế, Trung Quốc đã tiến hành khảo sát địa chấn tại khu vực đảo Tri Tôn, quần đảo Hoàng Sa và tại các lô dầu khí 141, 142 và 143 trên thềm lục địa Việt Nam từ tháng 5/2010.
Việt Nam cũng nhiều lần lên tiếng phản đối, nhưng các hoạt động dầu khí của Trung Quốc vẫn tiếp tục diễn ra.
Năm 2011 là năm có nhiều căng thẳng giữa Việt Nam và Trung Quốc trong lĩnh vực thăm dò khai thác dầu khí. Liệu với sự kiện giàn khoan 981, hai nước có lâm vào một đợt căng thẳng mới?
source
BBC Vietnamese

Monday, 14 April 2014

Biển Đông tiếp tục nổi sóng


Biển Đông tiếp tục nổi sóng


Tin RFI


Hai hôm sau khi Philippines chính thức nộp hồ sơ kiện Trung Quốc ra trước tòa án Liên Hiệp Quốc về các đòi hỏi chủ quyền quá đáng của Bắc Kinh tại Biển Đông, ngày 01/04/2014, báo chí Trung Quốc cực lực tố cáo hành vi « khiêu khích » của Manila. Đại sứ Philippines tại Trung Quốc đã bị triệu mời lên Bộ Ngoại giao để nhận lời phản đối.
Trong một bài xã luận gay gắt, Nhân dân Nhật báo, cơ quan ngôn luận chính thức của đảng Cộng sản Trung Quốc đã lên án động thái của Philippines, xem đấy là một hành động « vi phạm luật pháp quốc tế và sự thật lịch sử, đồng thời trái với đạo đức và các quy tắc cơ bản của quan hệ quốc tế ».
Bài báo cho là Manila đã « khiêu khích Trung Quốc » bằng cách đưa hồ sơ ra trước « cái gọi là trọng tài quốc tế, một động thái vừa phi pháp, vừa phi lý » và là « một hành động không đáng tincậy ».
Theo hãng tin Pháp AFP, bài xã luận được hãng thông tấn chính thức của Trung Quốc là Tân Hoa Xã đăng lại bằng tiếng Anh, cho thấy là chính quyền Bắc Kinh muốn tuyên truyền rộng rãi cho lập luận đả kích trên đây.
Ngày 30/03/2014, đúng trong thời hạn được quy định, Philippines đã chuyển đến Tòa án Liên Hiệp Quốc về Luật Biển tập hồ sơ dày gần 4.000 trang, bao gồm các bằng chứng cho thấy là các đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc trên hầu như toàn bộ Biển Đông đều bất hợp pháp theo Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển UNCLOS, và vi phạm quyền chủ quyền của Philippines trên thềm lục địa của mình.
Cả Trung Quốc lẫn Philippines đều đã ký kết UNCLOS, nhưng Bắc Kinh lập luận rằng Công ước Liên Hiệp Quốc không có giá trị trong tranh chấp Biển Đông, và chủ quyền của Trung Quốc bắt nguồn từ lịch sử.
Bài xã luận của Nhân dân Nhật báo ngày 01/04/2014 tố cáo Philippines là « tìm cách tranh thủ cảm tình quốc tế bằng cách đội lốt một quốc gia nhỏ và yếu ». Thực tế là Manila cố gắng « hợp thức hóa việc xâm lược các hòn đảo của Trung Quốc thông qua cơ chế trọng tài » Liên Hiệp Quốc.
Ngày 31/01/2014, đại sứ Philippines tại Bắc Kinh đã được triệu mời lên Bộ Ngoại giao để nhận lời phản đối mạnh mẽ của Trung Quốc. Trên trang web Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho biết là Thứ trưởng Ngoại giao Lưu Chấn Dân (Liu Zhenmin) đã khẳng định lại với đại diện Philippines rằng Trung Quốc không công nhận thẩm quyền trọng tài quốc tế và cũng không tham gia vụ kiện.
Về phần mình, Tổng thống Philippines Benigno Aquino khẳng định quyết tâm thúc đẩy vụ kiện. Phát biểu với giới báo chí, ông xác định rằng vụ kiện không nhằm thách thức hay khiêu khích Trung Quốc, mà là để Bắc Kinh nhận thức được rằng Manila cũng có quyền bảo vệ quyền lợi của chính mình.

Mỹ tố cáo Trung Quốc khiêu khích Philippines

Philippines tiếp viện cho lính trên Bãi Cỏ Mây - Second Thomas Shoal. Ảnh ngày 31/03/2014.
Philippines tiếp viện cho lính trên Bãi Cỏ Mây – Second Thomas Shoal. Ảnh ngày 31/03/2014.
Reuters
Sau vụ tàu tuần duyên Trung Quốc lại tìm cách ngăn chặn tàu tiếp tế Philippines tại khu vực bãi Second Thomas Shoal, Hoa Kỳ ngày 31/03/2014 phê phán một hành động « khiêu khích ». Đối với Washington, Manila hoàn toàn có quyền tiếp tế cho đơn vị quân đội Philippines đồn trú trong khu vực này.
Phát biểu với các phóng viên báo chí, phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Marie Harf cho rằng mưu toan ngăn chặn tàu tiếp tế Philippines đến bãi Second Thomas Shoal, ngày 29/03/2014, là « một hành động khiêu khích và gây bất ổn định ».
Second Thomas Shoal (Philippines gọi là Ayungin, Việt Nam gọi là Bãi Cỏ Mây, Trung Quốc gọi là Nhân Ái) là một bãi ngầm thuộc vùng quần đảo Trường Sa, đang là đối tượng tranh chấp giữa Philippines, Trung Quốc, Việt Nam và Đài Loan.
Philippines đã giành quyền kiểm soát thực tế bãi này từ năm 1999, nhưng trong thời gian gần đây, Trung Quốc luôn cho tàu tuần tra trong khu vực nhằm chặn đường tiếp tế cho đơn vị thủy quân lục chiến Philippines đóng trên một chiếc tàu mắc cạn trên bãi.
Theo bà Harf, Philippines được quyền tiếp tế cho binh lính đồn trú trên rạn san hô này, vì lẽ sự hiện diện đó đã có từ trước năm 2002, năm Trung Quốc và ASEAN ký kết bản Tuyên bố về Ứng xử của các bên tại Biển Đông.
Phát ngôn viên ngoại giao Mỹ khẳng định : « Là một đồng minh kết ước với Cộng hoà Philippines, Hoa Kỳ kêu gọi Trung Quốc tránh những hành vi khiêu khích mới, bằng cách để yên cho Philippines tiếp tục duy trì sự hiện diện ở bãi Second Thomas Shoal ».
Sự cố bị Washington gọi là hành vi khiêu khích xảy ra hôm 29/303/2014 khi 2 tàu tuần duyên Trung Quốc đuổi theo một chiếc tàu dân sự Philippines, chở hàng tiếp tế đến cho đơn vị thủy quân lục chiến Philippines đồn trú trên chiếc tàu cũ trên bãi Second Thomas Shoal.
Tàu Philippines rốt cuộc đã thoát khỏi sự phong tỏa của Trung Quốc để đến được Bãi Cỏ Mây và chuyển hàng tiếp tế cho đơn vị quân đội đồn trú tại đấy. Đây là lần thứ hai mà lực lượng tuần duyên Trung Quốc tìm cách ngăn không cho tàu tiếp tế Philippines đến bãi Second Thomas Shoal. Lần trước là vào ngày 09/03/2014, khi hai chiếc tàu dân sự Philippines bị tàu Trung Quốc đe dọa, bị buộc phải quay về.
SOURCE
TREDEPONLINE

Friday, 29 July 2011

Bắc Hàn yêu cầu ký kết hiệp định chấm dứt chiến tranh Triều Tiên với Hoa Kỳ



Wednesday, 27 July 2011 23:58

Cali Today News - Thứ tư 27/7 Bắc Hàn đã lên tiếng yêu cầu ký kết hiệp ước hòa bình với Mỹ để chính thức chấm dứt cuộc chiến Triều Tiên, khi các nhà ngoại giao cao cấp Bắc Hàn đến New York.
Hãng tin chính thức của Bắc Hàn là Korean Central News Agency khi tiến hành kỷ niệm 58 năm đình chiến chiến cuộc Triều Tiên (1950-1953) đã nói là ‘một hiệp ước hòa bình có thể giải quyết bế tắt hiện nay về đàm phán 6 bên vấn đề vũ khí nguyên tử của Bắc Hàn’.


Chiến cuộc Triều Tiên đã chấm dứt từ lâu, nhưng về mặt kỹ thuật hai miền vẫn có chiến tranh vì không có hiệp ước hòa bình chính thức, chỉ có hiệp ước đình chiến mà thôi.
Nữ Ngoại Trưởng Mỹ H. Clinton đã mời Thứ Trưởng Ngoại Giao Bắc Hàn Kim Kye Gwan đến thăm New York cuối tuần qua khi các nhà ngoại giao Nam Bắc Triều Tiên gặp nhau bên lề hội nghị Bali của khối Asean.
Kim tuyên bố khi đặt chân đến New York là ‘ông ta hy vọng viễn tượng các cuộc đàm phán nguyên tử sẽ tái tục và mối liên hệ Bắc Hàn-Hoa Kỳ sẽ được cải thiện’. Ông Kim nói: “Đây là thời điểm để hai quốc gia xích lại gần nhau hơn”.
Trong lúc đó Ngoại Trưởng Bắc Hàn Pak Ui Chun nói với Ngoại Trưởng Nam Hàn tại Kuala Lumpur của Mã Lai Á là ‘Bình Nhưỡng luôn ủng hộ các biện pháp để xóa bỏ các hăm dọa nguyên tử trên bán đảo Triều Tiên’.
Các cuộc đàm phán 6 bên quy tụ Hoa Kỳ, Trung Quốc, Nhật Bản, Nga, Nam và Bắc Hàn, có mục tiêu ban đầu là cung cấp cho Bắc Hàn các bảo đảm an ninh và trợ giúp kinh tế nếu như Bắc Hàn từ bỏ chương trình vũ khí nguyên tử của mình.
Nhưng sau đó Bắc Hàn đã tìm cách khiêu khích dữ dội trong năm 2010 với hai cuộc tấn công vào tàu chiến và một hải đảo của Nam Hàn, khiến các cuộc đàm phán 6 bên bị bế tắt.
Hiện Hoa Kỳ vẫn còn 28,500 quân nhân trú đóng ở Nam Hàn, theo sau hiệp ước đình chiến năm 1953 và Bắc Hàn cứ rêu rao họ muốn có vũ khí nguyên tử chính là để chống lại số quân Mỹ này.
Trần Vũ theo AP

source

Cali Today

Thursday, 2 June 2011

Death by China


Học giả Mỹ: TQ Cộng Sản là mối đe dọa lớn nhất cho hòa bình thế giới kể từ thời Đức Quốc Xã

Giữa lúc những hành động được xem là hung hãn của Trung Quốc ở Biển Đông hồi gần đây làm cho nhiều người, đặc biệt là người Việt Nam, cảm thấy hoài nghi về tuyên bố trỗi dậy trong hòa bình hay “hòa bình quật khởi” của chính phủ ở Bắc Kinh, hai học giả ở Mỹ đang chuẩn bị ra mắt cuốn sách nói về điều mà họ cho là mối đe dọa lớn nhất đối với hòa bình thế giới kể từ thời Đức quốc xã. Trong cuốn sách “Death by China” (deathbychina.com), phát hành vào đầu tháng sáu, Tiến sĩ Peter Navarro của Đại học California ở Irvine và chuyên gia về Trung Quốc Greg Autry cho rằng những nhà cai trị tàn bạo ở Trung Nam Hải đang đe dọa tới kế sinh nhai của người dân ở các nước phát triển, gây nguy hại cho sức khỏe và tính mạng của vô số người trên khắp thế giới, kể cả những người dân bình thường ở Trung Quốc. Mời quí vị nghe Duy Ái trình bày thêm chi tiết trong tiết mục Nhìn Về Á Châu sau đây.

Hình: http://deathbychina.com/

“Hòa bình, thịnh vượng, và sức khỏe của thế giới đang đối mặt với mối đe dọa lớn nhất kể từ thời Đức quốc xã: (đó là) một đảng Cộng Sản Trung Quốc hùng mạnh, giàu có, thối nát và trở nên táo bạo hơn vì chủ nghĩa dân tộc cực đoan mỗi ngày một tăng.”

Những nhà cai trị tàn bạo của Trung Quốc đang đe dọa tới sinh kế của người dân ở các nước phát triển qua việc thao túng chỉ tệ, áp dụng các chính sách mậu dịch ngang ngược, và sản xuất những sản phẩm tiêu thụ độc hại, gây chết người. Đó là nhận định của Tiến sĩ Peter Navarro, giáo sư ngành kinh thương của Đại học California ở Irvine (University of California Irvine), và viên phụ khảo của ông là Thạc sĩ Greg Autry. Trong cuốn sách sắp được ra mắt vào ngày 7 tháng 6, hai tác giả của cuốn “Death by China” -- mà chúng tôi tạm dịch là “Chết Dưới Tay Trung Quốc”, cho rằng “hòa bình, thịnh vượng, và sức khỏe của thế giới đang đối mặt với mối đe dọa lớn nhất kể từ thời Đức quốc xã: (đó là) một đảng Cộng Sản Trung Quốc hùng mạnh, giàu có, thối nát và trở nên táo bạo hơn vì chủ nghĩa dân tộc cực đoan mỗi ngày một tăng.”

Trong cuộc phỏng vấn mới đây dành cho đài VOA, Thạc sĩ Autry nói rằng ông và ông Navarro chỉ trình bày sự thật và không hề có ý định bài xích Trung Quốc hay không muốn cho Trung Quốc được trở thành một quốc gia giàu mạnh. Ông nói thêm như sau:

"Chúng tôi muốn thấy một nước tôn trọng các qui phạm của thế giới văn minh và các qui phạm của mậu dịch tự do. Chúng tôi không thấy như vậy. Chúng tôi chỉ thấy một chủng loại mới của chủ nghĩa quốc gia xã hội mang đặc tính Trung Quốc. Và chúng tôi xem đó là một mối đe dọa cho cộng đồng toàn cầu."

Cùng với nhiều kinh tế gia khác và các nhà lập pháp ở Mỹ, ông Autry tố cáo rằng Trung Quốc thao túng tỉ giá đồng nhân dân tệ để hàng hóa Trung Quốc chiếm ưu thế cạnh tranh bất công trên thị trường thế giới, xuất khẩu các loại sản phẩm thiếu an toàn – kể cả các loại thực phẩm và đồ chơi trẻ em, và thực hiện nhiều quyết định khác có hại cho cộng đồng quốc tế.

Ông Autry cho rằng Trung Quốc đang mưu toan hủy hoại các công nghiệp ở Mỹ bằng nhiều cách thức khác nhau.

Ông nói: "Họ đang thận trọng nhắm tới các công nghiệp chiến lược và tìm mọi cách để các công nghiệp đó được phát triển ở Trung Quốc, gây phương hại cho các công nghiệp đó ở Mỹ qua một mạng lưới của những chương trình trợ cấp xuất khẩu trái phép, thao túng chỉ tệ, làm hàng giả hàng nhái, đánh cắp tài sản trí thức; bằng cách để cho môi trường bị hủy hoại ở Trung Quốc và ở những nước mà Trung Quốc tiến hành các hoạt động kinh doanh; bằng cách giữ cho các tiêu chuẩn an toàn và sức khỏe lao động ở mức rất thấp để không ai có thể cạnh tranh, và bằng cách tạo ra mọi loại rào cản để ngăn không cho doanh nghiệp Mỹ tiến vào thị trường Trung Quốc."

Thạc sĩ Autry cho rằng các chính sách kinh tế và thương mại của Trung Quốc chẳng những đe dọa tới các nước khác mà còn gây thiệt hại trực tiếp cho chính người dân nước họ. Ông giải thích thêm như sau:

"Trung Quốc đang tạo ra một áp lực lạm phát vô cùng lớn trong nền kinh tế của chính họ qua việc thao túng tỉ giá. Khi làm như vậy họ làm giảm 40% sức mua của người lao động Trung Quốc đối với các loại hàng hóa nhập khẩu và những loại nông khoáng sản được mua bán trên thị trường quốc tế. Đó chính là lý do tại sao tài xế xe tải đình công ở Thượng Hải và công nhân ở Thẩm Quyến biểu tình đòi tăng lương để có thể có đủ tiền mua rau."

Ông Bchung Tsering, Phó Chủ tịch của một tổ chức tranh đấu ở Mỹ có tên là Chiến dịch Quốc tế cho Tây Tạng, tán đồng các nhận định trong cuốn “Chết Dưới Tay Trung Quốc.” Trang web quảng cáo cho cuốn sách này trích lời ông Tsering nói rằng "Trung Quốc dường như không sẵn sàng để trở thành một thành viên có trách nhiệm trong đại gia đình các nước trên thế giới." Ông nói thêm rằng “việc cộng đồng quốc tế không xem xét tới thực tế này không những sẽ là một việc bất lợi cho các nước khác mà còn bất lợi nhiều hơn cho người Trung Quốc, người Tây Tạng và những người khác đang phải đối mặt với hậu quả của tình trạng này trong cuộc sống hàng ngày.”

Ông Autry, đồng tác giả cuốn “Death by China”, cho rằng giới lãnh đạo ở Trung Nam Hải tạo ra một xã hội kim tiền trong đó đạo đức bị suy đồi, người dân phải sống trong sợ hãi, và các quyền dân sự, xã hội và môi trường bị chà đạp. Ông nói thêm như sau:

"Trong quá khứ, khi có những nước khác trải qua những phép lạ kinh tế in hệt như vậy, chẳng hạn như các Mãnh Hổ Á châu, như Hàn quốc, Nhật Bản và các nước khác; chúng ta thấy xuất hiện những cộng đồng dân chủ và những nước chia sẻ những giá trị với chúng ta có thể trở thành những đối tác thương mại có qua có lại với chúng ta. Chúng ta không nhận thấy điều này ở Trung Quốc và vì vậy đó là một điều rất đáng lo ngại."

Ông Autry cho biết điều làm cho ông và ông Navarro lo ngại nhiều hơn nữa là Trung Quốc đang tìm cách xuất khẩu mô thức phát triển này, đe dọa các nước láng giềng, và bóc lột các nước đang phát triển trên khắp thế giới với chủ nghĩa đế quốc mới.

Ông Jon Gallinetti, Thiếu tướng Thủy quân Lục chiến Mỹ hồi hưu, tán thành nhận định của cuốn “Death by China” cho rằng Trung Quốc đang dùng các loại vũ khí kinh tế kết hợp với hoạt động gián điệp, chiến tranh mạng, vũ khí không gian, chiếm độc quyền khai thác và kinh doanh tài nguyên thiên nhiên và đánh cắp công nghệ để giành quyền chế ngự thế giới. Tướng Gallinetti cho rằng trong quá trình này những sức mạnh cơ bản về kinh tế và địa chính trị, vốn là cột trụ của ưu thế quân sự của Hoa Kỳ, đã bị xói mòn một cách có hệ thống trong lúc Trung Quốc ngày càng hung hãn hơn trong những vụ tranh chấp khu vực. Ông nói thêm rằng: “Các nhà lãnh đạo chính trị và quân sự Tây phương nên đọc cuốn sách này. Ngay bây giờ!”

source

VOA Vietnamese

Wednesday, 1 June 2011

Chính phủ Lào đã cho các công ty Trung Quốc thuê đất trong 60 năm


Cập nhật: 16:34 GMT - thứ tư, 1 tháng 6, 2011

Lào lo ngại về đầu tư của Trung Quốc

Một phụ nữ Lào tại Boten, Lào, trên đường phố toàn các cửa hàng của người Hoa

Các cửa hàng của người Hoa với các biển hiệu tiếng Hoa tràn làn ở các làng người Lào tại Boten

Đầu tư của Trung Quốc tại nước láng giềng Lào đang khiến người dân địa phương lo ngại là các đồn điền cao su và sòng bạc mà Trung Quốc dựng lên đang làm tổn hại tới lối sống của họ.

Hãy đặt tiền cược của quí vị đi!

Người hồ lì tại sòng bạc đánh tiếng chuông báo hiệu chấm dứt việc những tờ tiền giấy của Trung Quốc được ném lả tả xuống bàn bạc.

Mọi người đều ủng hộ một người đàn ông này, người hiện đã đang thắng liên tục các ván bạc.

Người hồ lì chia 2 con bài và sau đó lật lên cho thấy người đàn ông kia phải thắng là gì: đó là một con chín pích.

Mọi sự chú ý hướng về phía người đàn ông, người lật một quân bài khác và sau đó đập quân bài xuống mặt bàn trải vải bông.

Át cơ.

Mọi người hò reo - ông ta đã thắng và vì thế họ cũng thắng.

Sòng bạc này là một trong vài sòng bạc tại thị trấn Boten, nơi khách được chào đón với một vẻ cung kính "ni hao", "xin chào" bằng tiếng Trung phổ thông.

Điều đáng chú ý là sòng bạc này không phải ở Trung Quốc, nơi đánh bạc bị nghiêm cấm, nhưng ở phía bên kia biên giới, tại nước láng giềng Lào.

Các nhà đầu tư thuê toàn bộ thị trấn và các vùng lân cận từ chính phủ Lào để sử dụng trong 60 năm.

Mở rộng nhanh chóng

Tại Boten, các biển hiệu đường bộ đều bằng tiếng Trung Quốc, nhân viên trong các khách sạn nói tiếng Hoa.

Dọc phố chính của thị trấn là một dãy hàng ăn bán bánh bao và vịt chiên và bên ngoài các quầy hàng là các cô gái bán dâm trẻ người Trung Quốc đi đi lại lại cho tới đêm.

Cửa hàng của người Hoa tại Lào

Chính phủ Lào đã cho các công ty Trung Quốc thuê đất trong 60 năm

Tôi gặp Robert, một nhân viên bảo vệ làm việc tại sòng bài đang hút thuốc lá bên ngoài vào giờ giải lao.

"Nơi đây vốn chỉ là một làng khỉ ho cò gáy của Lào", Robert nói với tôi.

"Họ đưa cho mỗi người dân khoảng $800 và bảo họ hãy ra khỏi đây.

"Kể từ đó, nay nó về cơ bản đã thành một thị trấn của Trung Quốc."

Và đầu tư của Trung Quốc ở Bắc Lào còn đi xa hơn nhiều chứ không chỉ dừng lại ở các sòng bạc của Boten.

Một số công ty cao su của Trung Quốc đã bắt đầu xây dựng văn phòng ở gần Luang Namtha.

Chỉ cần vượt qua biên giới, tỉnh Vân Nam của Trung Quốc là một trung tâm đang rất phát triển ngành công nghiệp chế biến cao su toàn cầu, sản xuất cao su cho tất cả các loại sản phẩm, từ lốp xe đến bao cao su.

Nhưng không còn chỗ để trồng thêm cây tại đây, các công ty của Trung Quốc đã nhìn ra xa hơn.

Chính phủ Lào tin rằng họ đã phát hiện một cơ hội.

Đánh liều với suy nghĩ rằng tiền từ sản xuất cao su của Trung Quốc có thể mở lối "đi tắt đón đầu" cho phát triển tại vùng này, Lào đã đề nghị những khuyến khích rất hào phóng về ưu đãi thuế và giảm giá đất đai.

Ban Chagnee là một làng nằm trong số những ưu đãi về đất đai này.

Người Lào làm việc trong các đồn điền cao su

Người dân làng lo ngại trước làn sóng người Hoa do các công ty Trung Quốc đưa tới

Tôi tới làng này vào đúng lúc trời mưa lớn, và một người đàn ông trẻ gầy gò với khuôn mặt dài khắc khổ tên là Borsai đã mời tôi vào trú mưa.

Trong khi đàn gà của ông kêu lục cục ngoài sân sau, Borsai ngồi xổm trên sàn và rót ra một chén whisky.

"Cách đây bốn năm," ông nói, đẩy ly rượu về phía tôi, "quân đội tới đây và nói với chúng tôi là chính phủ đã bán đất của chúng tôi. ai muốn lại trồng lúa ở đây sẽ bị bắt."

Quân đội đề nghị bồi thường rất ít.

"Họ trả tôi 15 xu cho công việc tôi làm mỗi ngày," ông nói.

"Chẳng trả xu nào cho thóc gạo, nói gì đến đất đai."

Chính phủ Lào lập luận rằng chiến lược đổi đất của dân làng lấy công ăn việc làm là cần thiết vì lợi ích chung của đất nước.

Nhưng Borsai nói chỉ có các chính trị gia và các tướng lĩnh được lợi nhờ các vụ lại quả và tham nhũng.

"Chúng tôi thích lối sống cũ," Borsai nói.

"Đúng vậy, chúng tôi có thể làm ra tiền nếu làm việc cho người Trung Quốc, nhưng chi tiêu của chúng tôi đắt đỏ hơn.

"Chúng tôi đáng lẽ chi tiền vào lúa gạo nhưng thay vào đó chúng tôi chi tiền vào thẻ điện thoại và rượu."

Xu thế "đáng lo ngại"

Không chỉ các công ty Trung Quốc có thể trồng cao su tại Lào.

Đi thêm hơn 80 cây số nữa, Han Yuang mạnh dạn nói với tôi là trên thực tế ông là người đầu tiên đến Lào trồng cây cao su cách đây 14 năm.

Bản đồ Lào

Ông Han nay đã ở độ tuổi trên 60. Ông học được kỹ thuật cần thiết để trồng cao su vào thời gian ông sống lưu vong ở Trung Quốc sau khi cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc.

Nay trở lại Lào, ông và các con trai ông trồng cao su trên 50 mẫu đất và có thể đem lại một thu nhập tốt cho năm nay.

Ông chia sẻ những kiến thức của mình rất thoải mái nhờ vậy mọi gia đình trong làng này đều được lợi lợi từ trồng cao su.

"Chúng tôi ở đây không giàu," ông Han nói với nụ cười lộ ra hai chiếc răng duy nhất còn lại.

"Cứ nói là chúng tôi đủ ăn."

Nhưng ông Han không hài lòng với tất cả những gì ông đang chứng kiến.

"Tôi lo ngại về tất cả những gì các công ty của Trung Quốc đang vào Lào," ông nói.

"Làm sao họ tìm đủ người để làm việc với từng đó cây cao su?"

Một nông trại cao su cần 3-4 người trên một mẫu để bảo đảm tận dụng hết sản ượng.

Cộng tất cả đất đai mà các công ty Trung Quốc đã thuê được thì có nghĩa là cần tới một triệu người tại đây.

"Liệu họ có kế hoạch đưa một triệu người Trung Quốc tới Lào hay không?" ông Han đặt câu hỏi.

"Điều đó sẽ ảnh hưởng tới văn hóa của chúng tôi ra sao đây?"

source

BBC Vietnamese

Thursday, 18 November 2010

Nếu không bớt hung hăng, Trung Quốc có khả năng “vung đao tự thiến”!


Nếu không bớt hung hăng, Trung Quốc có khả năng “vung đao tự thiến”!

Rajan MenonNguyên Hân lược dịch


Trung Quốc cần kềm chế sự nóng nảy của mình


Phản ứng quá mạnh mẽ của Bắc Kinh đối với những tranh chấp không lấy gì làm quá quan trọng trong thời gian gần đây - sự thường hẳn sẽ được giải quyết một cách nhẹ nhàng - đã làm cho các nước láng giềng của họ quan ngại. Nếu Trung Quốc trở nên siêu cường quốc mạnh nhất thế giới, thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc nổi giận về một điều gì đó quan trọng đối với họ?

Trung Quốc thường hành xử cái uy thế ngoại hạng trên trường quốc tế của mình với sự khéo léo, bảo đảm với các nước láng giềng là Trung Quốc vẫn đang là một nước đang phát triển và được gắn liền với một sự “vươn mình, trổi dậy trong hoà bình.” Cái chính sách khôn ngoan này có được từ quá khứ. Là người thừa kế của một nền văn minh cổ xưa, các nhà lãnh đạo Trung Quốc có một cảm nhận lịch sử sâu sắc, và những nhà chiến lược Trung Hoa đã nghiên cứu kinh nghiệm sự trổi dậy của các quyền lực khác một cách chăm chú.

Sự điều chỉnh để nhường ngôi nhẹ nhàng của nước Anh nhằm cho Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ vượt qua trong đầu thế kỷ thứ 20 là một trường hợp điển hình làm Trung Quốc chú ý. Một trường hợp khác, rất khác biệt, điển hình là trường hợp Đức thách đố vai trò của châu Âu và sự thống trị của Anh trên mặt biển trong cuối thế kỷ thứ 19. Nước cờ của Đức đã gây nên một liên minh giữa Anh, Pháp và Nga, đưa đến sự bao vây nước Đức vào giữa, và cuối cùng là một cuộc thế chiến mang đến cho châu Âu một sự thảm hoạ và nước Đức bị đánh bại. Nhưng sự việc không hẳn cần phải xảy ra như thế. Otto von Bismark, người đã thống nhất nước Đức sau khi Phổ (Prussia) đánh bại quân Áo năm 1866 và Pháp năm 1871, hiểu tầm quan trọng của cái thế mong manh này và ông đã làm vơi nỗi lo âu của các nước láng giềng của Đức để từ đó, những nước này không hợp lực cùng nhau và vây nước Đức. Nhưng một khi ông Kaiser Wilhelm hạ bệ ông Bismark năm 1890, ông Wilhelm vất cái chiến lược của ông Thủ tướng Thép vào sọt rát và tiến hành cái điều đã được chứng minh là con đường đưa đến sự hủy diệt vào năm 1914.

Cái bài học mà Trung Quốc tuồng như học được ở đây, từ những trường hợp thí dụ này là Trung Quốc nên học hỏi từ nước Anh, mà không là nước Đức thời Wilhelmine.

Trước hết là cái lưỡi bò, "lưõi không xương nhiều đường lắt léo". Nguồn: UNCLOS and CIA
Nhưng có điều gì đó mới thay đổi sau này. Chính sách ngoại giao của Bắc Kinh đã mất tính khôn ngoan, khéo léo của mình.

Hãy xét hai thí dụ vừa xảy ra gần đây. Hôm tháng Chín, Nhật Bản, sợ hãi trước sự giận dữ của Trung Quốc, đã thả vị thuyền trưởng tàu đánh cá họ bắt giam sau khi chiếc tàu này đi lạc vào vùng lãnh hải gần với một chùm đảo (Senkaku theo cách gọi của người Nhật, và người Trung Hoa gọi là Diaoyu) mà cả Bắc Kinh lẫn Đông Kinh đều cho mình có chủ quyền nhưng Đông Kinh nắm phần kiểm soát. Nhưng chuyện thả ông thuyền trưởng người Hoa chưa đủ làm nguôi ngoai những nhà lãnh đạo Trung Quốc, những người này đã không bỏ nhỡ cơ hội để trừng trị và làm nhục người Nhật Bản ngay cả sau khi ông thủ tướng Nhật đã nhượng bộ và làm ông bị chính người dân Nhật chỉ trích vì oằn mình trước sự đe doạ của Bắc Kinh. Và Trung Quốc không ngưng lại ở đây màn trình diễn mang tính ngoại giao bày tỏ sự bất bình của mình. Trung Quốc đã cấm bán cho Nhật Bản loại đất hiếm (tối quan trọng cho ngành chế tạo thiết bị điện tử công nghệ cao). Và mặc dù có những tín hiệu rằng Trung Quốc sẽ bỏ lệnh cấm này, việc chuyển vận hàng đất hiếm vẫn chưa được tiến hành lại. Bắc Kinh tuồng như không thèm quan tâm đến chuyện những nước khác cũng sẽ lo sợ cho chuyện cấm đoán này, vì Trung Quốc nắm hơn 90 phần trăm nguồn cung cấp hiện nay trên toàn thế giới cho loại vật liệu nguyên chất cực kỳ quan trọng này.

Trung Quốc đã không bỏ nhỡ cơ hội để trừng trị và làm nhục người Nhật Bản ngay cả sau khi ông thủ tướng Nhật đã nhượng bộ... Nguồn: Globalcartoon
Thí dụ thứ nhì là cơn thịnh nộ Bắc Kinh bày tỏ hôm tháng Mười sau khi nhà hoạt động đấu tranh cho nhân quyền ông Liu Xiaobo được trao giải Nobel Hoà bình. Ông Liu bị gièm pha như một người có âm mưu lật đổ nhà nước và một tội phạm hình sự đơn thuần là vì ông Liu đã viết một bản hiến chương kêu gọi nền dân chủ cho Trung Quốc. Giới lãnh đạo của một đất nước được chào hàng như là một siêu cường mới của thế giới, sắp lên ngôi đã miêu tả một người đàn ông bệnh tật và yếu đuối mà họ đã bỏ tù như là một sự hăm dọa khốc liệt cho chính họ. Nhưng còn nữa. Bắc Kinh đã cảnh cáo chính phủ Na Uy - vốn không liên quan đến cái quyết định ai sẽ được trao giải Nobel Hoà bình - rằng mối quan hệ của họ với Trung Quốc có thể bị tổn hại. Và Bắc Kinh đã khởi động một chiến dịch, hiện vẫn đang tiến hành, nhằm hăm doạ các chính phủ Âu châu bắt họ phải tẩy chay buổi lễ trao giải thưởng này vào tháng Mười Hai sắp tới ở Oslo, thủ đô Na Uy nơi ông Liu sẽ được vinh danh.

Có lẽ sự mất thăng bằng của Trung Quốc chỉ mang tính tạm thời. Có lẽ, những nhà lãnh đạo Trung Quốc đang chơi lá bài tinh thần quốc gia được quần chúng ưa thích ở nước họ nơi mà chủ nghĩa xã hội chỉ còn là một điều vô nghĩa đối với người dân. (Nhưng đó là một trò chơi nguy hiểm; họ có thể bị tẩu hỏa nhập ma, không còn có khả năng để tiết giảm những khủng hoảng trong tương lai có cùng một bản chất nghiêm trọng hơn.) Ai biết? Những gì người ta thấy được rõ ràng là cái phản ứng lỗ mãng, rõ lồ lộ của Trung Quốc đối với những tranh chấp không đáng kể - mà sự thường có thể được giải quyết một cách ôn hoà, nhẹ nhàng - giờ đã làm cho các nước láng giềng lấy làm quan ngại.

Nếu Trung Quốc sẽ trở thành một siêu cường mạnh nhất thế giới, điều gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc nổi giận về một điều gì đó thật sự quan trọng? Đây là câu hỏi được người ta đặt ra ở Ấn Độ, Việt Nam, Nhật Bản và Nam Dương - là chính những nước mà không cần biết những gì họ nói ngược lại - đang theo dõi sự trỗi mình của Trung Quốc với một sự lẫn lộn vừa thán phục mà cũng vừa băn khoăn, lo lắng.

Về phương diện địa lý, những nước này cũng nằm ở những vị trí thuận lợi để cùng với Hoa Kỳ trong một chiến lược bao vây Trung Quốc. Chúng ta hiện khó mà đạt tới điểm này – Trung Quốc có nhiều củ cà rốt và gậy, và các nước láng giềng của Trung Quốc cũng rất khôn ngoan không dại gì đứng về phía Hoa Kỳ một cách máy móc – nhưng hiện đang có những dấu hiệu nghiêm trọng.

Giới lãnh đạo của một đất nước được chào hàng như là một siêu cường mới của thế giới, sắp lên ngôi đã miêu tả một người đàn ông bệnh tật và yếu đuối mà họ đã bỏ tù như là một sự hăm dọa khốc liệt cho chính họ... Nguồn: Globalcartoon
Ấn Độ và Hoa Kỳ, lạnh nhạt với nhau gần suốt cả thời Chiến tranh Lạnh, giờ nói về một liên minh “chiến lược”. Vũ khí do Hoa Kỳ chế tạo giờ tha hồ đổ vào Ấn Độ trong thời gian gần đây. Tổng thống Obama mới tuần nay đã tán thành con đường tìm kiếm lâu dài để có được một ghế ở Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc của Ấn Độ. Trong nhiều năm qua, Ấn Độ và Nhật Bản, về mặt an ninh quốc gia ít có gì để hai bên cộng tác với nhau, giờ đã tiếp cận với nhau trong cuộc đối thoại an ninh, và cùng với Hoa Kỳ, đã có những cuộc tập trận hải quân cùng nhau. Hoa Thạnh Đốn đã không chỉ thuần nối lại mối quan hệ với Việt Nam; nhưng đang làm cho mối quan hệ này ngày càng sâu đậm hơn một cách có hệ thống. Mối quan tâm chung về Trung Quốc là một lý do. Sự cấm bán vũ khí của Hoa Kỳ cho Nam Dương (là một nước khác nghi ngờ Trung Quốc rất thâm trầm) đã được hủy bỏ.

Những sự tái tập hợp, sắp xếp mới này đi kèm theo với những rủi ro. Xem Trung Quốc như đó là một nước có tiềm năng trở nên một kẻ thù có thể trở nên một lời tiên tri của chính mình, điều này làm cho hết thảy mọi người ở trong tình trạng xấu, bất ổn. Nhưng nếu cái đoạn kết này sẽ tránh được, chừng đó cũng không đủ làm cho các nước khác tránh không nghĩ đến cái trường hợp xấu xa nhất. Trung Quốc cần lấy lại cái tư thế của chính mình và trở về lại nguyên thể với nguyên bản bài “vươn mình trổi dậy trong hoà bình, cho hoà bình” – và Trung Quốc cần suy gẫm lại bài học của Bismarck.


© DCVOnline



Nguồn:

(1) Tựa đề do NH đặt.
(2) China needs to lengthen its short fuse. Los Angeles Times, 12 November 2010.
(3) Tác giả Rajan Menon là giáo sư môn khoa học chính trị ở City College of New York/City University of New Y

source
CDV Online

Wednesday, 17 November 2010

Con trai Kim Jong Il bắt đầu thanh lọc nội bộ


BẮC TRIỀU TIÊN -
Bài đăng : Thứ tư 17 Tháng Mười Một 2010 - Sửa đổi lần cuối Thứ tư 17 Tháng Mười Một 2010
Con trai Kim Jong Il bắt đầu thanh lọc nội bộ
Kim Jong Un (giữa) đứng bên cạnh người cha và một số tướng lãnh (Reuters)
Kim Jong Un (giữa) đứng bên cạnh người cha và một số tướng lãnh (Reuters)
Mai Vân

Dù tiến trình thừa kế chỉ mới khởi sự, và chưa thực sự nắm quyền tại Bình Nhưỡng, nhưng lãnh đạo tương lai Bắc Triều Tiên Kim Jong Un, con trai của đương kim lãnh đạo Kim Jong Il, đã bắt đầu cho tiến hành một cuộc thanh lọc trong guồng máy đảng và quân đội Bắc Triều Tiên.

Trích dẫn nguồn tin từ tổ chức NKIS, (North Korea Intellectuel Solidarity) của người Bắc Triều Tiên đào thoát sang Hàn Quốc, hãng tin Pháp AFP cho biết là từ đầu tháng, đã có những cuộc điều tra nhắm vào nhiều lãnh đạo bị tình nghi tham nhũng. Những người đầu tiên bị liên lụy là lãnh đạo vùng Musan, tỉnh Hamkyong.

Theo phát ngôn viên của tổ chức NKIS, có khoảng 15 viên chức quan trọng, trong đó có nhiều quân nhân đã bị điều tra. Họ bị cáo buộc là đã nhắm mắt để người Bắc Triều Tiên trốn ra ngoại quốc vì đã tham gia vào các tuyến buôn bán hàng lậu. Các thông tin trên đến từ chính giới điều tra. Người cho tiến hành cuộc điều tra, dự kiến sẽ mở rộng ra cả nước, là Kim Jong Un.

Theo NKIS, chiến dịch chống tham nhũng này thực ra nhằm mục đích chính trị. Kim Jong Un muốn thay thế các lãnh đạo quân sự thâm niên hiện nay bằng lớp trẻ tuổi hơn và trung thành hơn với lãnh tụ tương lai của Bắc Triều Tiên. Vẫn theo phát ngiôn viên NKIS, việc thanh lọc mang tính chất thay đổi thế hệ này đang gây chấn động và sợ hãi trong tầng lớp lãnh đạo đàn anh hiện nay.

Theo AFP, tình báo Hàn Quốc chưa lên tiếng về sự kiện kể trên. Nhưng theo báo chí Hàn Quốc, chế độ họ Kim thống trị Bắc Triều Tiên từ ngày thành lập quốc gia này vào năm 1948 đến nay, thường tiến hành các cuộc thanh trừng nội bộ để duy trì quyền lực.

Nhật báo lớn Chosun Ilbo nhắc lại là ông Kim Nhật Thành đã cho hành quyết hàng trăm người trong những năm đầu cầm quyền. Sau đó đến lượt Kim Jong Il dường như cũng đã cho xử tử hàng trăm quân nhân vì ‘‘có thái độ khả nghi’’.

source

RFI Vietnamese

Tuesday, 2 November 2010

Hoa Kỳ xây dựng một căn cứ siêu quân sự ở đảo Guam


01-11-2010

Hoa Kỳ xây dựng một căn cứ siêu quân sự ở đảo Guam

Praveen SwamiDCVOnline lược dịch


Hoa Kỳ xây dựng một căn cứ siêu quân sự ở đảo Guam


Căn cứ này bao gồm một bến cảng cho một hàng không mẫu hạm chạy bằng nguyên tử lực, một hệ thống hỏa tiển phòng thủ, bãi tập bắn đạn thật và nới rộng căn cứ không quân đã có trên hòn đảo này. Đây sẽ là một sự đầu tư lớn nhất cho một căn cứ quân sự ở vùng tây Thái Bình Dương kể từ Đệ Nhị Thế chiến, và một sự chi tiêu lớn nhất cho một hạ tầng cấu trúc của hải quân trong mấy thập niên vừa qua.

Tuy nhiên, người dân đảo Guam sợ sự xây dựng này có thể gây thiệt hại hệ sinh thái và nền kinh tế vốn phụ thuộc vào ngành du lịch của họ.

Những bản ước tính gợi ý là nhân số của đảo Guam sẽ tăng 50 phần trăm so với mức 173.000 như hiện nay ở thời điểm xây dựng cao nhất. Căn cứ này cuối cùng sẽ chứa 19.000 lính thủy quân lục chiến được chuyển về đây từ quần đảo Okinawa của Nhật Bản, nơi mà lính Mỹ không được người dân bản xứ ưa chuộng.

Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ (US’s EPA) nói căn cứ siêu quân sự này ở Guam có khả năng gây nên nạn thiếu nước trầm trọng. EPA cũng nói việc vét cảng để cho hàng không mẫu hạm vào được bến cảng sẽ làm hư hại 71 mẫu anh gồm những bãi san hô ngầm có từ lâu đời. Bản báo cáo của EPA cho hay việc xây căn cứ quân sự ở đây sẽ “làm cho điều kiện môi trường vốn không đạt yêu cầu ở Guam sẽ trở nên trầm trọng hơn.”

Tuy nhiên, mối quan tâm của người dân địa phương ở đây đã bị cho ra ngoài lề vì sự cạnh tranh mang tính chiến lược giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Trung Quốc đã gia tăng tiềm năng hải quân một cách đáng kể trong thập niên qua, tìm cách ngăn chận, không cho Hoa Kỳ can thiệp quân sự vào bất cứ tranh chấp nào giữa Trung Quốc và Đài Loan trong tương lai, mà Bắc Kinh cho là lãnh thổ của Trung Quốc, và để hướng sức mạnh về những tranh chấp lãnh hải trong vùng biển Nam Hải vốn giàu dầu và khí đốt.

Một chiếc B-1B Lancer cất cánh ở căn cứ không quân Andersen, Guam. Nguồn: Getty Images
Sự gia tăng sức mạnh hải quân của Bắc Kinh cũng để nhắm vào sự kiểm soát những thủy lộ từ Trung Đông, là nơi mà Trung Quốc sẽ nhập cảng ước tính khoảng 70-80 phần trăm lượng dầu cần thiết ở năm 2035 và Bắc Kinh sợ Hoa Kỳ có thể chận họng Trung Quốc ngay tại điểm này nếu có một xung đột quân sự xảy ra giữa hai bên.

Vì lẽ đó, Trung Quốc đã đầu tư vào cái gọi là “sợi dây chuyền ngọc trai” của họ, một mạng lưới bao gồm nhiều căn cứ quân sự chạy dài dọc vành đai Ấn Độ Dương, như Hambantota ở Sri Lanka và Gwadar ở Pakistan và Trung Quốc đang phát triển một hải quân có khả năng hoạt động xa bờ.

Các chuyên gia đều đồng ý là Trung Quốc hiện không có khả năng thách đố tính ưu thế của Hoa Kỳ trong vùng Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. “Trung Quốc thèm và muốn ăn nhiều,” một nhà phân tích ở Viện Chính sách Chiến lược Úc ông Carl Ungerer nói, “nhưng Trung Quốc không có đủ răng để ăn.”

Nhưng Trung Quốc rõ ràng có ý tăng cường kho vũ khí hải quân của mình. Trung Quốc đã mua nhiều tàu ngầm và khu trục hạm do Nga chế tạo. Công xưởng đóng tàu của Trung Quốc đang đóng tàu ngầm chạy bằng nguyên tử lực mới, cũng như hàng không mẫu hạm. Đã có những bản báo cáo cho rằng Trung Quốc đang có dự định thử nghiệm loại hoả tiển đạn đạo mang tên Dong Feng 21D, có khả năng vô hiệu hoá khả năng phòng thủ của hàng không mẫu hạm Hoa Kỳ, một cách hiệu quả.

“Sự phòng thủ duyên dáng, nhẹ nhàng của Trung Quốc giờ không còn nữa,” một chuyên gia của Viện Nghiên cứu Đông Nam Á châu ở Singapore ông Ian Storey nói, “và cung cách được bày tỏ cho thấy cái mà người ta có thể gọi đó mà một chính sách ngoại giao trẻ trung, sung sức. Trung Quốc đang phô diễn sức mạnh quân sự của mình, và để cho chúng ta thấy họ sẽ không bị đẩy qua đá lại.”

Hoa Kỳ cũng đang đầu tư hơn 200 triệu đô-la khác để nâng cấp hạ tầng cơ sở ở nhóm đảo Diego Garcia nằm ở Ấn Độ Dương và thuộc nước Anh, khoảng 700 dặm về phía nam của Sri Lanka.

Sự nâng cấp chính ở Diego Garcia dự trù sẽ hoàn tất trong năm 2013, là khả năng sửa chữa tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân và có trang bị hệ thống hoả tiển điều khiển, đây là loại tàu ngầm có thể mang đến 154 hỏa tiển tấn công với hoả lực mạnh bằng hoả lực của toàn bộ một hải đoàn tấn công gồm cả hàng không mẫu hạm.

Diego Garcia, trước đây đã từng là điểm xuất phát cho những cuộc không tập đánh Iraq và Afghanistan, hiện đã là căn cứ cho một phần ba của cái mà Hải quân Hoa Kỳ gọi là Lực lượng Hải vận Bố trí Chiến lược (Afloat Prepositioned Force), gồm dụng cụ, máy móc nằm trong tình trạng sẵn sàng để yểm trợ cho quân đội điều quân đi khắp bất cứ chỗ nào trên thế giới.


© DCVOnline



Nguồn:

(1) US to build £8bn super base on Pacific island of Guam. London Telegraph, 25 October 2010

source
DCV Online

Monday, 11 October 2010

Bình Nhưỡng lật ngửa lá bài Kim Jong Un


BẮC TRIỀU TIÊN -
Bài đăng : Thứ hai 11 Tháng Mười 2010 - Sửa đổi lần cuối Thứ hai 11 Tháng Mười 2010
Bình Nhưỡng lật ngửa lá bài Kim Jong Un
Lãnh tụ Bắc Triều Tiên Kim Jong Il (đầu tiên bên phải) và con trai là Kim Jong Un (thứ ba từ phải qua) trên lễ đài trong cuộc duyệt binh kỷ niệm 65 năm ngày thành lập đảng Lao Động 10/10/2010.
Lãnh tụ Bắc Triều Tiên Kim Jong Il (đầu tiên bên phải) và con trai là Kim Jong Un (thứ ba từ phải qua) trên lễ đài trong cuộc duyệt binh kỷ niệm 65 năm ngày thành lập đảng Lao Động 10/10/2010.
Reuters
Anh Vũ

Ngày hôm qua 10/10 Bình Nhưỡng rầm rộ tổ chức lễ kỷ niệm 65 năm ngày thành lập đảng Lao Động Triều Tiên với một cuộc diễu binh và diễn hành quần chúng lớn nhất lịch sử. Nhưng báo chí quan tâm nhiều hơn là sự xuất hiện trên khán đài buổi lễ của vị tướng trẻ 27 tuổi Kim Jong Un bên cạnh người cha Kim Jong Il, một dấu hiệu mà tờ Le Figaro nhận định là « Bình Nhưỡng soạn kịch bản thăng tiến Kim Jong Un ».

Tờ báo mô tả « Trong bộ áo đại cán theo kiểu Mao Trạch Đông sẫm màu, tóc cắt ngắn và ánh mắt tự tin, trên khán đài của quảng trường lớn mang tên người ông nội Kim Nhật Thành, Kim Jong Un đã xuất hiện như là một lãnh đạo sắp tới của vương quốc khép kín này. » Bên cạnh vị đại tướng trẻ này là người cha, Kim Jong Il, 68 tuổi trong dáng vẻ mệt mỏi. Thời gian gần đây đã đôi lần người con thứ ba của nhà độc tài Bắc Triều Tiên xuất hiện thấp thoáng đâu đó cùng cha trước công chúng. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện công khai trước ống kính của các nhà báo trong nước và quốc tế trong một cuộc diễu binh hoành tráng nhân kỷ niệm 65 năm thành lập đảng Lao Động Triều Tiên.

Tờ báo nhận thấy đây là sự dàn cảnh để khẳng định trước thế giới về vai trò kế vị của người con trai Kim Jong Un, mới chỉ được nhắc đến chính thức cách đây vừa mới hai tuần khi được phong hàm đại tướng. Điều đặc biệt, nhân dịp này các hãng thông tấn quốc tế được mời đến thủ đô Bình Nhưỡng đầy bí mật để đưa tin sự kiện, vì thế hình ảnh Kim Jong Un trước đại chúng được truyền đi khắp thế giới, không còn úp mở như trước đây. Theo Le Figaro thì động thái hiếm hoi này cho thấy ý đồ của Kim Jong Il muốn mau chóng tạo tiền đề về tính chính đáng của con trai « kế vị » trên trường quốc tế. Tuy nhiên bà Kay Seok, một nhà nghiên cứu của tổ chức bảo vệ nhân quyền Human Rights Watch tại Seoul thắc mắc: « Họ (lãnh đạo Bình Nhưỡng) muốn tạo cảm giác là mọi thứ đều kiểm soát được. Nhưng họ lại thúc đẩy kế hoạch, tại sao lại vội vàng như vậy? ».

Theo tờ báo, sau khi giữ bí mật việc chỉ định người kế vị đã được làm trong hậu trường từ năm 2009, giờ đây chế độ Bình Nhưỡng chơi bài lật ngửa. Lần đầu tiên trước các nhà báo, ông Yang Hyong Sop, một quan chức cao cấp của đảng Lao động Bắc Triều Tiên đã tuyên bố : « Nhân dân chúng tôi thấy vinh dự được đại tướng Kim Jong-Un lãnh đạo".

Việc chuyển giao quyền lực của chế độ Bình Nhưỡng còn được khẳng định qua tuyên bố của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert Gates rằng « Chúng tôi đang nghiên cứu mọi giả thuyết » về việc chuyển giao quyền lực ở Bắc Triều Tiên. Bộ Quốc phòng Mỹ vừa thông qua một kế hoạch quân sự mới, có mã số 5015, nhằm ngăn chặn mọi hành động làm mất ổn định trên bán đảo Triều Tiên. Le Figaro cũng nhận thấy sự có mặt của các quan chức cao cấp Trung Quốc trên khán đài cũng cho thấy Bắc Kinh đã thừa nhận việc chuyển giao ngôi vị sang thế thế hệ thứ ba của triều đại nhà Kim.

Bà Key Seok giải thích : « Mỗi một chi tiết bước vào chính trường của Kim Jong Un đều được tính tóan tỉ mỉ cho tới cả phong cách trang phục. Lúc này các nhà tuyên truyền ở Bình Nhưỡng đang phổ biến trong dân chúng những giai thoại về nhân vật này để gọt dũa nên huyền thoại ». Theo thông tin chính thức thì vị tướng trẻ này đã từng theo học đại học Quân sự Kim Nhật Thành và đã phục vụ ở tuyến đầu đất nước. Nhưng trên thực tế thì kinh nghiệm về các loại vũ khí của nhân vật này rất hạn chế. Việc dàn dựng đó chỉ nhằm bảo đảm sự trung thành của quân đội, một yếu tố cốt tử trong sự sống còn của chế độ.

Tờ báo nhận thấy việc thăng tiến của người con kế vị được đẩy nhanh khiến nhiều chuyên gia bị bất ngờ. Bản thân Kim Jong Il cũng đã phải mất nhiều năm kiên nhẫn trong bóng người cha Kim Nhật Thành. Việc tăng tốc quá trình chuyển giao quyền lực này có thể được lý giải sức khỏe của vị « lãnh tụ kính yêu » đang xuống cấp mau chóng từ sau khi bị tai biến mạch máu não năm 2008. Cuối cùng tờ báo nêu thắc mắc, ngày hôm qua trên khán đài ở Bình Nhưỡng, có vẻ như nhà độc tài đã khỏe mạnh hơn và vẫn tỏ ra quyết tâm giữ quyền chỉ huy vương quốc bí ẩn này. Thật khó mà giải thích được những gì đang diễn ra ở đất nước kín cổng cao tường nhất thế giới.

Giải Nobel Hòa bình Lưu Hiểu Ba tiếp tục khuấy động dư luận quốc tế

Một sự kiện thời sự châu Á khác đã xảy ra từ cách nay ba ngày nhưng chưa hề cũ, vẫn thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận. Đó là sự kiện nhà khai Lưu Hiểu Ba của Trung Quốc được trao giải Nobel Hòa bình 2010. Le Monde tiếp cận sự kiện này bằng bài xã luận mang tựa đề : "Lưu Hiểu Ba, Ôn Gia Bảo : hai gương mặt của Trung Quốc".

Bài báo nhận thấy, người ta mới chỉ biết đến giải Nobel Hòa bình 2010 Lưu Hiểu Ba - một gương mặt trí thức với nụ cười hiền lành qua những tấm ảnh đang được truyền đi khắp thế giới. Nhưng còn một gương mặt Trung Quốc khác của ông Ôn Gia Bảo Thủ tướng, đang xuất hiện trên trang bìa của tạp chí Time Magazine, cùng thời điểm Ủy ban Nobel ở Oslo quyết định trao giải cho Lưu Hiểu Ba. Le Monde bình luận, Thủ tướng Trung Quốc xuất hiện trên báo Mỹ với một gương mặt bình tĩnh, tự tin, quả quyết mà đã từ lâu người ta không thấy có ở một nhà lãnh đạo Trung Quốc. Theo Le Monde thì trong một cuộc trả lời phỏng vấn tạp chí Mỹ và đã được phát trên truyền hình CNN, ông Ôn Gia Bảo bộc bạch rằng « tự do ngôn luận là không thể thiếu ở tất cả các nước ». Ông còn nhắc đến sự cần thiết của những « cải cách chính trị » và giải thích rằng một trong những ý tưởng chính trị của ông « mọi người đều có thể sống hạnh phúc và được tôn trọng », phát biểu trên đây của ông không được báo chí đưa lại.

Vậy mà ngay khi có thông báo Lưu Hiểu Ba được trao giải Nobel Hòa bình hôm 8 tháng 10 thì ngay lập tức bộ máy kiểm duyệt internet của Trung Quốc đã ra tay ngay để ngăn chặn mọi phong trào đoàn kết với Lưu Hiểu Ba lan truyền trên mạng.

Theo bài báo thì Trung Quốc muốn quốc tế tôn trọng thì không thể cứ mãi đòi được cả chì lẫn chài. Người ta không thể chấp nhận lâu được một nước với tư cách cường quốc lại hành xử theo kiểu bất tuân luật lệ. Một dẫn chứng để ủng hộ cho sự lựa chọn Lưu Hiểu Ba của Ủy ban Nobel Oslo, đó là trường hợp Nobel Hòa bình người Tcheque, Vaclav Havel, người khởi xướng bản Hiến chương 77. Nhưng theo bài báo, khác với Cộng hòa Tcheque của những năm 1980, xã hội Trung Quốc của năm 2010 này đang thay đổi, buộc chính quyền phải từng ngày tạo không gian cho sự biến chuyển đó.

Xã luận Le Monde kết luận : Thay vì hành động bằng áp lực thì các nhà lãnh đạo Trung Quốc nên có sáng kiến bằng cách thực hiện các phát biểu xởi lởi của Ôn Gia Bảo, đầu tiên bằng việc trả tự do cho Lưu Hiểu Ba.

Về phần phản ứng của quốc tế trước sự kiện Nobel Hòa bình 2010, báo Le Monde nhận thấy : Trước một cường quốc Trung Quốc đang trỗi dậy, các nước phương Tây phản ứng cũng có mức độ.

Theo tờ báo thì sự kiện trao giải Nobel Hòa bình cho nhà ly khai Lưu Hiểu Ba là một viên đá ném xuống chiếc ao quan hệ quốc tế.Trước một nước Trung Quốc mà năm nay đã trở thành cường quốc kinh tế đứng hàng thứ hai thế giới, một nước không ngần ngại lên gân lên cốt quân sự trong khu vực và đang ở trung tâm của cuộc chiến về tỷ giá đồng tiền, thì các nước phương Tây dám chắc là những phản ứng của họ sẽ bị chính quyền Bắc Kinh soi từng câu từng chữ.

Vì thế mà chính quyền Mỹ mà tổng thống Obama với tư cách là người nhận giải Nobel Hòa bình 2009, cũng chỉ đưa ra những phản ứng được coi là có chừng mực nhất định. Ông có kêu gọi « chính phủ Trung Quốc trả tự do nhanh nhất có thể cho ông Lưu », được ông Obama mô tả là một con người « can đảm đứng lên bảo vệ những giá trị phổ quát bằng phương thức bất bạo động ».

Ở châu Âu, sự cẩn trọng thấy rõ ở thái độ của Pháp là giữ im lặng. Tháng 11 tới đây tổng thống Nicolas Sarkozy sẽ đón tiếp chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Pháp đang muốn lôi kéo Bắc Kinh ủng hộ ý tưởng xây dựng lại « trật tự tài chính quốc tế ». Bên cạnh đó các quan chức Pháp vẫn đang theo đuổi các cuộc thương lượng về vấn đề hạt nhân dân sự với Trung Quốc, rồi các hợp đồng bán máy bay dân dụng mà Paris hy vọng ký với Bắc Kinh. Còn đối với các nước Liên hiệp châu Âu nói chung thì sự kiện Nobel Hòa bình năm nay rơi vào đúng thời điểm khá tế nhị, khi tại Bruxelles diễn ra hội nghị Thượng đỉnh Á – Âu. Nhìn chung các nước châu Âu đều đưa ra những tuyên bố vừa phải, không quá gay gắt. Trong quá khứ đã nhiều lần Bắc Kinh gây áp lực bằng cách đặt lên bàn cân những hợp đồng thương mại để các nước châu Âu phải thận trọng trong cách bày tỏ quan điểm về vấn đề nhân quyền tại Trung Quốc.

Hungary bất lực trước thảm họa bùn đỏ từ bauxit

Báo Liberation chạy tựa trên trang nhất : "Hungary lội bì bõm trong bùn đỏ". Tờ báo cho biết tại Hungary, chính quyền đang lo ngại một trận vỡ bể chứa bùn đỏ độc hại thứ hai có thể xảy ra, và thú nhận bất lực về nguy cơ này.

Liberation trích phát biểu của Quốc vụ khanh đặc trách Môi trường Hungary Zoltan Illes rằng : « ngày mai hay một tuần nữa không quan trọng, nhưng đê ngăn bùn rồi sẽ một lần nữa bị vỡ… » và ông còn khẳng định sự bất lực trước báo giới: « chúng tôi không thể sửa chữa được » vết nứt trên vách ngăn hồ chứa bùn đang ngày càng rộng dần. Một tuần sau khi xảy ra tai họa, khoảng 1 triệu m3 bùn đỏ tràn ra khai tử cả một vùng đất rộng lớn, phần đê ngăn còn lại đang tiếp tục có khả năng bị vợ đe dọa một trận lũ chết người mới. Tại làng Kolontar, đã bị tàn phá một nửa trong trận lũ bùn tuần trước, nay lại bị đe doa bị xóa sổ với cơn lũ bùn thứ hai. Hôm thứ bảy vừa qua, 800 người dân làng đã được sơ tán khẩn cấp chỉ để lại hiện trường những bính lính quân đội và lực lượng cứu hộ bì bõm trong đống bùn độc hại, để tìm cách khắc phục hậu quả và ngăn chặn thảm họa lần thứ hai trong bất lực.

Le Figaro nhận thấy thảm họa môi sinh lớn nhất trong lịch sử của Hugary này vẫn chưa thể chấm dứt được. Tại đây người ta đang phải chạy đua với thời gian để ngăn cơn lũ bùn độc từ luyện quặng bauxit lại tràn ra lần nữa. Nhiều tổ chức phi chính phủ bảo vệ môi trường đang đặt vấn đề, từ sau vụ bùn đỏ này, yêu cầu luật pháp châu Âu xếp bùn đỏ vào trong họ hàng các chất thải cực độc, điều mà cho đến giờ chưa có trong quy định luật pháp ở châu Âu.

source

RFI Vietnamese

Thursday, 26 August 2010

NGŨ GIÁC ĐÀI CHÍNH THỨC ĐẶT (...) VÀO VỊ THẾ ĐỐI TRỌNG CHIẾN LƯỢC QUÂN SỰ


NGŨ GIÁC ĐÀI CHÍNH THỨC ĐẶT (...) VÀO VỊ THẾ ĐỐI TRỌNG CHIẾN LƯỢC QUÂN SỰ
LÝ ĐẠI NGUYÊN, Aug 20, 2010

Cali Today News - Bản phúc trình của bộ Quốc Phòng Mỹ đưa Quốc Hội ngày 16/08/10, về: “Các diễn biến quốc phòng và an ninh của Trungquốc”.Cho rằng: “Việc bí mật nâng cao năng lực quốc phòng của Trungquốc là điều nguy hiểm, vì có thể gây ra hiểu lầm và tăng cường nguy cơ xung đột”. “Hiện nay Trungquốc đã có khả năng tấn công trên một diện rộng cho tới đảo Okinawa của Nhật và quần đảo Trườngsa của Việtnam”. Bản phúc trình của Ngũ Gìác Đài đánh gía: “Trungquốc sẽ tăng cường tuần tiễu tại Biển Đông. Một điểm nóng trong khu vực”. “Trungquốc đang nâng cấp hệ thống hỏa tiễn, mở rộng các căn cứ tàu ngầm và hiện đại hóa hạt nhân”. “Bắckinh hiện có trong tay 1.150 hỏa tiễn đạn đạo tầm ngắn, và một số lượng không xác định tên lửa tầm trung. Bộ Quốc Phòng Mỹ còn cảnh giác: “Trungquốc chi ra hàng tỷ Mỹkim để nâng cấp quân đội mà không cho thế giới biết”. “Việc thiếu minh bạch trong lãnh vực quốc phòng của Trungquốc đang làm gia tăng sự không rõ ràng, gây nguy cơ hiểu lầm và tính toán lầm”.

Ngũ Giác Đài cảnh báo:“Biển Đông nằm trong tầm ngắm của quân đội Trungquốc”. Điều làm cho Mỹ quan ngại bậc nhất là dự án của Trungcộng nhằm phát triển một loại tên lửa tầm xa đủ sức tấn công các hàng không mẫu hạm của Mỹ ở Thái Bình Dương. Việc xây dựng hệ thống hải quân tác chiến xa bờ, thể hiện học thuyết quân sự mới của Trungcộng. Bản phúc trình ghi nhận “Quân đội Trungquốc đang phát triển cơ sở và phương tiện cho phép họ tung lực lượng đến vùng biển Hoa Đông -Biển Nhậtbản- và biển Hoa Nam - tức Biển Đông Việtnam, còn có thể qua cả Ấn Độ Dương và vượt quá dãy đảo thứ 2 tại Tây Thái Bình Dương”. Theo Ngũ Giác Đài: “Tình hình Biển Đông đã bắt đầu căng thẳng trở lại kể từ năm 2007, bởi các cuộc tranh chấp chủ quyền”. Trungquốc muốn bảo đảm các đòi hỏi chủ quyền rộng khắp Biển Đông, hành xử việc khai thác tài nguyên của khu vực mà họ nhận chủ quyền. Ngoài ra, một sự hiện diện quân sự hùng hậu sẽ cho phép Trungquốc tung lực lượng phong toả hay kiểm soát các tuyến hàng hải trọng yếu trong vùng, vốn là nơi qua lại của 50% lượng hàng vận tải đường thủy trên toàn cầu”.

Rõ ràng là Bộ Quốc Phòng Hoakỳ đã công khai, chính thức đặt Trungcộng vào vị thế ‘Đối Trọng Chiến Lược Quân Sự’ với Mỹ. Mà nưóc Mỹ lại vẫn duy trì Trungquốc trong thế ‘Đối Tác Chiến Lược Kinh Tế’ của mình. Chính nhờ thế mà Trungcộng không dám đánh liều hất đổ chén cơm của mình đi trong lúc này, như kiểu Phát Xít Nhật vào ngày 07/12/1941, bất ngờ tấn công Trân Châu Cảng, mở đầu cuộc Đệ Nhị Thế Chiến tại Á châu. Bởi vậy, trong 50 năm trở lại đây, cuộc chiến tranh nóng giữa Mỹ và Tầu khó có thể xẩy ra. Trừ khi, nền kinh tế Trunghoa không còn cần tới thị trường Mỹ và thế giới Tự do Dân Chủ nữa. Cho nên đây chỉ có thể là hình thái chiến tranh ‘hâm hấp’ không nóng, chẳng lạnh, mà vừa đủ có tác dụng để cho các nước láng giềng Hoalục phải mua vũ khí, tăng cường phòng thủ dưới chiếc dù chiến lược toàn cầu của Mỹ thôi. Cụ thể là ngày 17/08/2010, bộ Quốc Phòng Đàiloan một lần nữa kêu gọi Hoakỳ nhanh chóng cung cấp máy bay F16 CD đời mới, tàu ngầm và trang thiết bị quân sự. Phát ngôn viên bộ Quốc Phòng Đàiloan cho biết: “Chính phủ theo dõi chặt chẽ động thái gia tăng vũ trang của Hoalục”. Các nước Đông Nam Á cũng đổ xô đi trang bị vũ khí, gia tăng quân lực và thiết lập quan hệ quốc phòng với Hoakỳ.

Về phía Nhậtbản thì hầu như tất cả đã quên việc họ muốn quân đội Mỹ phải rời khỏi Okinawa, sau khi thủ tướng Nhật, Hatoyama phải từ chức. Kỷ niệm 65 năm ngày VJ Day, kết thúc chiến tranh thế giới 15/08//1945, lần đầu tiên toàn thể nội các chính phủ cánh tả Nhậtbản đã không tham gia nghi lễ tại đền Yasukuni, tôn thờ tử sỹ Nhậtbản, trong đó có thờ một số tướng lãnh Quân Phiệt. Thủ tướng Naoto Kan đã tới thăm nghĩa trang quốc gia Tokyo, trước khi tham gia lễ tưởng niệm cùng với Nhật Hoàng Akihito, con trai của Hoàng Đế Hirohito của thời chiến tranh Nhật-Mỹ. Thủ tướng Naoto Kan tuyên bố: “Chúng tôi cảm thấy hết sức hối tiếc và bày tỏ sự cảm thông chân thành tới những người bị thiệt hại và gia đình của họ”. Hành động không đến lễ tại đền Yasukuni của nội các, và lời xin lỗi của thủ tướng Nhật đã làm cho Nam Hàn và các nước bị Phátxít Nhật chiếm đóng có thiện cảm, trừ Trungcộng chưa có biểu lộ thái độ.

Trước đây, thường thì những hành động ngang ngược không ai lường trước được của Hàncộng, với một số nhỏ bom nguyên tử, và hỏa tiễn làm cho Nam Hàn, Nhậtbản và Hoakỳ phải lo đề phòng, nhưng cho đến nay, sau những cuộc tập trận đại quy mô của Mỹ và Nam Hàn ngay bên hông Bắc Hàn. Hiện nay với 56 ngàn lính Nam Hàn và 30 ngàn lính Mỹ tập trận từ ngày 16/08/10, nhằm cải thiện hợp tác giữa 2 quân đội Nam Hàn và Mỹ, mà Hàncộng và Trungcộng cũng phải nhắm mắt cho qua, thì sự hù doạ của Bắc Hàn đã hết hiệu lực. Nhất là thái độ của giới chức quân sự Nam Hàn đã tuyên bố: “Sẵn sàng đáp trả, nếu Bắc Triều Tiên thực hiện lời đe dọa tấn công trong các cuộc diễn tập quân sự”. Với chủ trương tái thống nhất Triều Tiên của tổng thống Nam Hàn, Lee Myung-bak đưa ra trong bài diển văn kỷ niệm 65 năm bán đảo này được giải phóng khỏi ách đô hộ của Nhậtbản, cho thấy Nam Hàn đã sẵn sàng thống thất Triều Tiên. Từ trước tới nay Nam Hàn thuờng tỏ ra không muốn thống nhất với Miền Bắc nghèo đói lạc hậu này, để cho đàn anh Trungcộng của Hàncộng phải đeo cái bao phục rách mướp đó. Chính vì vậy mà vai trò của Bắc Hàn không còn gía trị trong mặt trận Á châu nữa, mà chính Trungcộng giờ đây đã trở thành đối trọng chiến lược quân sự của Hoakỳ và cũng là mối đe dọa an ninh hòa bình của Nam Hàn, Nhậtbản, Asean, kể cả Ấnđộ.

Khi Trungcộng trở thành đối trọng quân sự của Hoakỳ, thì việc Hoakỳ trở lại Á châu. Coi sự tự do lưu thông trên biển Đông và việc giải quyết hoà bình tranh chấp Biển Đông nằm trong quyền lợi quốc gia của Hoakỳ. Chủ trương của Mỹ được các nước Asean tán thành. Mỹ đưa hàng không mẫu hạm USS George Washington vào biển Việtnam, cho khu trục hạm USS John S. McCain viếng Đànẵng cùng diễn tập phi tác chiến với quân Việtnam. Hạm đội 7 Hoakỳ tuyên bố hợp tác với hải quân Việtnam là chuyện đương nhiên. Ngày 17/08/2010, Hoakỳ và (...) mở ra các cuộc hội thảo đầu tiên về quốc phòng ở cấp thứ trưởng quốc phòng. Phía Mỹ, cầm đầu bởi ông Robert Scher phó trợ lý bộ trưởng quốc phòng đặc trách khu vực Đông và Đông Nam Á. Phía (...) là (...), nhân vật này được dư luận cho là cật ruột của (...) từ trước nay. Đối với Mỹ đó không là vấn đề, dù (...) có vẫn còn là tay sai thân tín hàng đầu của (...) ở Việtnam thì việc Mỹ gắn bó quốc phòng với (...) cũng cần để cho Trungcộng phải được biết, nên Hoakỳ: “Hoan nghênh cuộc thảo luận cấp cao về phòng thủ với Việtnam, như là dấu hiệu của một quan hệ quốc phòng ngày càng lớn mạnh”. Thực sự, những hành động xâm lăng, tham lam, hung bạo của (...) đối với (...), và toàn vùng Biển Đông đã đẩy quân, dân (...) và các nước Áchâu về phía Hoakỳ, giới cầm đầu (...) nếu kẻ nào còn ngu si đi ngược lại chiều hướng đó thì sớm, muộn đều không tránh khỏi bị trả giá, nặng, nhẹ tùy hành vi của mỗi cá nhân.

Little Saigon ngày 17/08/2010.

source

Calitoday

Wednesday, 11 August 2010

Hướng lên của Trung Quốc và đường đến chiến tranh




John Lee (WSJ Asia) - Trà Mi lược dịch


Bốn năm trước Thế chiến I, tác giả và chính khách người Anh Norman Angell, xuất bản “The Great Illusion,” lý luận rằng cuộc chinh phục quân sự đã trở thành lỗi thời giữa các nền kinh tế hiện đại. Ngày nay, nhiều người làm chính sách cũng dùng cùng logic đó để dự đoán rằng Trung Quốc và Hoa Kỳ có thể tránh được chiến tranh. Giống như những người đi trước (Norman Angell chẳng hạn), họ có thể sai.


Gs. John Mearsheimer (University of Chicago)
Nguồn: uchicago.edu
Đó là các lý luận của nhà khoa học chính trị John Mearsheimer Đại học Chicago trong bài thuyết trình Michael Hintze hàng năm tại Đại học Sydney trong tuần này. Chính trị, hơn là kinh tế, dứt khoát sẽ định hình tương lai của châu Á chỉ như nó đã ảnh hưởng Châu Âu trong thế kỷ trước, giáo sư Mearsheimer tin như vậy. Hướng đi lên của Trung Quốc có thể sẽ châm ngòi một cuộc chạy đua bảo đảm an ninh mạnh mẽ với Mỹ, dẫn đến khả năng lớn xẩy ra chiến tranh giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới.

Lập luận này đi ngược lại lý luận thông thường ngày nay, chỉ nhìn thấy một tương lai an lành trong quan hệ Mỹ-Trung Quốc. Quan điểm này, vẫn còn phổ biến ở Washington, dựa trên ý tưởng rằng Mỹ có thể kiềm chế Trung Quốc bằng cách để Bắc Kinh đi lên như là một “quốc gia quyết định có trách nhiệm” trong trật tự toàn cầu hiện nay do Mỹ dẫn đầu. Cũng giống như các tầng lớp ưu tú ở châu Âu mà Angell đã viết về và những người cách đây một thế kỷ đã hết sức miễn cưỡng để tưởng tượng một cuộc chiến tranh lớn có thể bùng nổ của, các nhà hoạch định chính sách ngày nay không thể nghĩ rằng chiến tranh sẽ xẩy ra tại Thái Bình Dương.

Tuy nhiên, lịch sử cho thấy rằng các cảnh báo của ông Mearsheimer cần được chú ý. Trước Thế chiến I, theo logic của Angell ‒ sự gián đoạn tín dụng quốc tế và hệ thống mậu dịch sẽ có nghĩa là tất cả mọi người đều thua thiệt trong trường hợp có chiến tranh là điều không thể chối cãi được. Trước năm 1914, khối lượng thương mại hàng năm của Anh, Đức và Pháp là 52%, 38% và 54% GDP tương ứng, phần lớn số thương mại này là mậu dịch giữa các cường quốc vừa kể. Đến năm 1913, Anh đã trở thành thị trường hàng đầu cho hàng xuất khẩu của Đức, và cả hai nước đều hưởng lợi từ mối quan hệ kinh tế đó. Trong mười năn trước Thế chiến vĩ đại, thương mại và dòng vốn giữa các cường quốc này tăng tương ứng 65% và 84%. Tuy nhiên, phụ thuộc lẫn nhau về mặt kinh tế là không đủ để ngăn chặn sự leo thang bi thảm của tình hình ngay sau vụ ám sát Thái tử Franz Ferdinand của Áo (Austria).

Hôm nay, Trung Quốc tự công bố “phát triển hòa bình” và được chấp nhận khắp nơi dường như cũng dựa trên mặt bằng kinh tế vững chắc. Trung Quốc đã phát triển như một quốc gia mậu dịch tuyệt vời, nhưng vẫn là một nước nghèo về GDP bình quân đầu người. Mực xuất khẩu của Trung Quốc đã tạo ra hàng trăm triệu công ăn việc làm, nhưng Trung Quốc vẫn còn phụ thuộc sâu đậm vào công nghệ, và kiến thức của nước ngoài. Để tiếp tục nhanh chóng phát triển kinh tế quốc gia, Đảng Cộng sản Trung Quốc cần một môi trường hòa bình và ổn định ở châu Á. Về phía Mỹ, không có ai ở Washington muốn nhìn thấy một cuộc xung đột với Trung Quốc bùng nổ, đặc biệt là vào thời điểm Mỹ đang phải có mặt ở hai cuộc chiến và những lo ngại về ý định của Iran.

Tuy nhiên, sự lạc quan của Angell cuối cùng dẫn đến sai lầm vì nó dựa trên một giải thích không đầy đủ về các động lực đằng sau mối quan hệ giữa các cường quốc. Trong khi mối quan hệ kinh tế tạo ra động lực thúc đẩy cho hoà bình, Angell đã không tính đến độ cạnh tranh mãnh liệt về mặt chiến lược —đặc biệt là sự đối đầu hải quân đang tăng— giữa cường quốc hiện tại như Anh và một thế lực đang lên nhanh chóng và xét lại như Đức. Và suy luận của Angell cũng không tính đến yếu tố con người của những hành động sai lầm chiến lược và tính sai— đặc biệt là sai lầm của Đại đế Đức Kaiser Wilhelm II —và cuối cùng chiến tranh bùng nổ ở châu Âu.

Những bài học cho châu Á là gì? Trong khi phụ thuộc kinh tế lẫn nhau và nỗ lực của Mỹ để “quản lý” mức đi lên củaTrung Quốc đến nay đã thành công trong việc ngăn ngừa chiến tranh, gần đây những miếng võ ngoại giao trước sự việc Trung Quốc tái xác định biển Nam Trung Hoa là một phần “lợi ích cốt lõi” của Bắc Kinh lại Trung Quốc đã xác nhận những gì các học giả, như Aaron Friedberg, đã nói tữ cả 10 năm nay: Đông Á ngày nay có khả năng tái tạo tình hình châu Âu ở khúc quanh của thế kỷ trước. Khi nói đến mục tiêu chiến lược, Trung Quốc đang nhập đi vào một trật tự khu vực, không do Trung Quốc chủ động, sau nhiều chục năm tự cô lập. Vì những bất mãn cơ bản của Bắc Kinh về biên giới trên đất liền và biên giới hàng hải, Trung Quốc là một cường quốc (theo chủ nghĩa) xét lại. Càng tăng lên hàng cường quốc lớn, tham vọng của Trung Quốc để đảm vệ “lợi ích cốt lõi” lại càng sâu đậm thêm.

Chiến lược lớn của Trung Quốc kể từ những ngày của cựu lãnh tụ Đặng Tiểu Bình là tránh xung đột với một đối thủ đáng gờm hơn nhiều (ví dụ, Mỹ) trong khi Trung Quốc xây dựng “sức mạnh toàn diện của quốc gia.” Ngả theo hướng “chiến thắng châu Á mà không chiến đấu,” như Tướng Trung Quốc Mã Hiểu Thiên (Ma Xiaotian) đã một từng nói, là những lãnh đạo của thế hệ già hơn quan niệm thận trọng là không ngoan, ngay cả khi họ không ngừng tìm kiếm “cơ hội” để mở rộng quyền lực của Bắc Kinh trước sự thua thiệt của Mỹ. Họ vẫn còn nhớ những đau khổ và nhục nhã của thời Mao Trạch Đông, khi Trung Quốc trong cô lập đã cố gắng để đạt được quá nhiều quá nhanh.


Norman Agell (Nobel Hoà bình 1933)
Nguồn: northeyisland.co.uk
Tuy nhiên, như lịch sử khẳng định, một nền hòa bình xây dựng trên khả năng chính trị, khéo léo và kiềm chế hơn là một sự hài hòa vì lợi ích chiến lược là nền hoà bình mong manh, không bền vững. Nếu không có những kinh nghiệm lịch sử thương đau của Trung Quốc gần đây, thế hệ các nhà lãnh đạo tương lai sẽ tự tin và quyết đoán hơn. Ngay cả bây giờ, Đảng Cộng sản và Quân đội Giải phóng Nhân dân cho rằng các nhà lãnh đạo Trung Quốc đang hành động quá chậm để đạt được mục tiêu của chính sách ngoại giao của mình. Mối nguy hiểm là, chỉ cần như Đức đã làm ở châu Âu trong thế kỷ trước, đánh giá quá cao khả năng riêng của mình, và đánh giá thấp những điểm mạnh và quyết tâm của Mỹ —kết hợp với sự không hài lòng chiến lược và thiếu kiên nhẫn— là cách nhanh chóng nhất để Trung Quốc đi dến những tính toán sai lầm tai hại.

Một vài năm trước khi bùng nổ Thế chiến I, Đại đế Wilhelm II công khai tuyên bố rằng ông xem triển vọng một cuộc chiến với Anh Quốc là “một điều không thể tưởng tượng được nhất.” Mặc dù phụ thuộc lẫn nhau sâu đậm về mặt kinh tế, châu Âu đã không thể ngăn chặn một thảm họa. Các nhà lãnh đạo tại Washington và trên toàn châu Á không nên tưởng tượng sai lầm thêm một lần nữa.






© DCVOnline


John Lee là một thành viên thỉnh giảng của Viện Hudson và người nghiên cứu về chính sánh ngoại giao ở Trung tâm Nghiên cứu Độc lập tại Sydney. Ông là tác giả của cuốn “Trung Quốc sẽ thất bại?” (CIS, 2008).


Nguồn: China's Rise and the Road to War, John Lee, Wall Street Journal Asia, August 5, 2010.
source
DCV Online