Saturday, 22 September 2012

Vì Sao Thế Giới Ả Rập Lại Đất Bằng Dậy Sóng?





  • Written by  Nguyễn Minh Tâm 
  • Friday, 21 September 2012 16:18
  • font size decrease font size increase font size 
  • Print 
  • Email
Vì Sao Thế Giới Ả Rập Lại Đất Bằng Dậy Sóng?
ĐỌC WASHINGTON POST

FOUAD AJAMI
NGUYỄN MINH TÂM chuyển ngữ

·        Giáo sư Fouad Ajami, một người rất am tường về tình hình lịch sử chính trị của Thế Giới Ả rập. Ông là tác giả của hai cuốn sách: “The Syrian Rebellion” và “Dream Palace of the Arabs: A Generation’s Odyssey.” Hiện ông là học giả của Viện Hoover Institute, thuộc trường Stanford University. Nhân vụ biến động đang xảy ra trong Khối Ả Rập Trung Đông, ông viết bài tham luận giải thích hiện tượng cuốn phim “The Innocence of Muslims” trên Youtube gây nên bạo động chống Mỹ trên khắp vùng Trung Đông hiện nay. Chúng tôi xin lược dịch dưới đây.


Đời sống văn minh đòi hỏi người ta phải sẵn sàng chấp nhận những tài liệu có thể làm tự ái bị tổn thương. Và những vụ bạo động xảy ra trong ít ngày gần đây trong vùng Trung Đông cho thấy thế giới Ả Rập, trung tâm của Đạo Hồi Giáo, thiếu thiện chí chấp nhận sự đùa cợt của văn minh tân tiến.
Trong những năm gần đây, chúng ta thấy có hai hiện tượng nổi bật là thế giới bên ngoài đã xâm nhập, phá bung hàng rào phong kín nhiều vùng đất theo Hồi Giáo, cùng lúc đó  nhiểu người Hồi Giáo bỏ nơi sinh quán để đi tìm cơ hội tốt hơn, và cuộc sống văn minh tân tiến ở thế giới Tây Phương. Nhưng nền văn minh Tây phương đôi khi lại tỏ ra  khinh bỉ đạo Hồi Giáo, làm cho đất bằng dậy sóng, và đưa đến những cuộc biểu tình phản đối chết người. Để hiểu được vì sao bạo động tiếp tục nổ ra ở nhiều nước trong vùng Trung Đông, và làm thế nào có thể ngăn cản những vụ baọ động này, chúng ta cần nhận thức đâu là những chất liệu đưa đến những việc đáng buồn vừa kể.

Xuất phát từ một lịch sử lâu dài bị sỉ nhục, người Ả rập chất chứa trong lòng sự uất ức, và nỗi đau không nói ra được, chỉ chờ dịp để bùng nổ. Cuộc sống nghèo khó của đa số dân Ả rập trên thế giới ngày nay đối nghịch hẳn với sự vĩ đại về lịch sử họ từng có thưở xa xưa. Trong bối cảnh của tất cả những nhân tố này, chúng ta hiểu được vì sao niềm tự hào của họ dễ bị tổn thương.
Trong thế giới Ả Rập. trẻ em được dậy dỗ rằng người dân Ả Rập được đấng thiêng liêng ưu đãi. Niềm tin đó lại được hệ thống truyền thông, các giáo sĩ xác định, và người dân thường cũng tin là đúng. Từ thế kỷ thứ Bảy, đạo Hồi Giáo được đem truyền giảng từ Bán Đảo Arabian đến những miền đất xa xôi, như Morocco ở Phi châu, và Indonesia ở Á châu. Trong quá trình bành trướng đó, họ thắng hai cựu Đế Quốc  Byzantine và Ba Tư, sau đó, Đạo Hồi vượt qua Eo Biển Gibraltar đến Iberia, và ở đó, Hồi giáo dựng lên cả một nền văn minh ngời sáng, thách đố sự cố chấp, khắt khe của văn minh Âu châu ở phía Bắc. Hai thành phố Cordoba và Granada được tô điểm lộng lẫy do bàn tay của người di cư Ả rập. Điạ danh Andalusia là nơi hội tụ của tất cả tinh túy văn minh Ả Rập, từ thơ văn, luật pháp đến triết học. Ở đây người ta bàn luận về những vấn đề lớn của thời đại lúc bấy giờ.
Nếu sự phát triển, bành trướng của Hồi Giáo vinh quang bao nhiêu, thì sự suy sụp của nó cũng xảy ra hết sức nhanh chóng,và sạch bách bấy nhiêu. Đó chính là khung cảnh của một thế giới được sử gia Bernard Lewis mô tả trong cuốn sách của ông xuất bản năm 2002: “What Went Wrong?” “Vì Sao Xảy Ra Cớ Sự Không Tốt Trong Khối Ả Rập”. Những gì tốt đẹp được thượng đế ban cho Đạo Hồi Giáo, bỗng dưng trở thành cát bụi ngoài sa mạc. Những lầu đài, cung điện dựng lên ở trung tâm Hồi giáo trong thành Baghdad ngày xưa bị người Mông Cổ phá tan tành hồi thế kỷ thứ 13. Những đội binh hùng mạnh bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại những nhóm quân đội nhỏ hùng cứ tại vài nơi trong khối Ả Rập. Đế quốc Ottoman Thổ Nhĩ Kỳ phá đi mọi di sản văn thơ, triết lý của các nước Ả Rập vào thế kỷ thứ 16. Văn minh Ả rập hầu như bị xoá hẳn trên trái đất, có còn lại chút gì thì cũng thuộc về tài sản của nền văn minh khác.
Sự trổi dậy của văn minh Tây phương đi đôi với lực lượng quân sự hùng mạnh, và những thành tựu về học thuật, hành chính của Tây phương. Từ đó Tây phương coi thường người À Rập, lòng dũng cảm của người chiến sĩ Ả rập ngày xưa bây giờ bị xuyên tạc thành những hành vi thô bỉ dùng vũ lực đánh đập phụ nữ, và nạn đối xử phân biệt nam nữ làm chia rẽ xã hội Ả Rập.
Ngay chính người Ả Rập cũng công nhận nhược điểm của họ, mặc dù đôi lúc họ đổ thừa là do bàn tay ngoại lai gây nên. Giới trẻ Ả Rập ngày nay có thể tự hào về văn hoá xưa của họ, nhưng thực ra trong lòng họ cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy những gì đang xảy ra ở xã hội quanh họ. Họ biết rằng hơn 300 triệu dân Ả Rập bị lâm vào hoàn cảnh kinh tế trì trệ, và văn hoá suy đồi. Họ cũng biết rằng  khi xét trên tiêu chuẩn chung chung như tự do về chính trị, qui chế của phụ nữ, phát triển kinh tế, hầu hết các nước Ả Rập đứng vào hàng thấp kém. Những câu chuyện riêng tư hàng ngày trên đường phố, những đối thoại trên blogs điện tử, và trên hệ thống truyền thông, họ bàn tán với nhau không hiểu vì sao họ cứ đắm chìm ở mức tụt hậu mãi như thế.
Thật là điều đáng buồn, đáng trách hết sức khi người ngoại cuộc lại dám liều lĩnh bước chân vào cái hố mìn chỉ chờ dịp nổ tung. Người Ả rập vốn sẵn có thành kiến cho rằng người Tây phương có ác cảm với người Ả Rập, và những phán xét của người Tây phương về người Ả Rập đa số đều thiên lệch và đầy ác ý.
Trong gần nửa thế kỷ vừa qua, người Ả Rập, cũng như người Hồi Giáo ở ngoài vùng đất Ả rập, đều mang tâm trạng cho rằng họ bị bao vây bởi một nền văn minh mà họ không hiểu, và rất ghét cái nền văn minh đó. Những người Hồi giáo bỏ xứ ra đi, họ bỏ lại sau lưng thủ đô Karachi, Cairo, hay Casablanca bốc cháy vì bạo động, vì biểu tình. Tuy nhiên, họ vẫn mang theo trong lòng ngọn lửa của đức tin tôn giáo. Tại những khu có người Hồi giáo bỏ xứ ra đi, rải rác khắp nơi trên thế giới, họ sống quây quần với nhau, và theo dõi tin tức quê nhà bằng phương tiện truyền thông hiện đại. Những “Dish Cities”, Thành phố gắn “Dĩa TV” mọc lên ở khắp nơi trên trời Tây Âu và Bắc Mỹ. Bạn có thể sống ở thủ đô Stockholm, và vẫn theo dõi tin tức quê nhà qua hệ thống đài truyền hình al-Jazeera.
Chúng tôi biết có một số vụ nổi tiếng trong đó chính vì  tính chất tân tiến của thời đại đã làm cho người ngoan đạo Hồi giáo nổi giận. Vụ đầu tiên xảy ra khoảng hơn hai thập niên trước đây cho một nhà văn Hồi Giáo sanh trưởng ở Ấn Độ, ông Salman Rushdie. Ông này viết một cuốn tiểu thuyết bài xích thánh thần, mang tựa đề là “The Satanic Verses”, Lời Nguyển Của Quỷ,  trong đó việc ông mô tả Đạo Hồi Giáo  làm cho người theo đạo này nổi giận. Cuộc biến động bắt đầu với việc đốt sách của ông ta tại Anh quốc, sau đó là những cuộc biểu tình rộng lớn ở Pakistan, và cuối cùng nó đưa lên đến tận hàng giáo sĩ cao cấp của nước Iran. Năm 1989, Ngài Giáo Chủ Ayatollah Ruhollah Khomeini ra một Pháp Lệnh (fatwa) kết án tử hình nhà văn Rushdie. (Ông này phải trốn tránh trong hơn ba năm). Những người xuống đường biểu tình không hẳn là những kẻ chỉ trích cuốn tiểu thuyết. Họ xuống đường biểu tình vì cuốn sách  đụng chạm đến Hồi giáo. Trong đó tác giả mô tả Đức Giáo Chủ Muhammad và những bà vợ của ông ta như những vật liệu, công cụ của nhà văn. Cuộc xung đột xảy ra thuần túy là thái độ không thoài mái của Hồi giáo trong bối cảnh một thế giới tân tiến.
Cánh cổng ngăn nước lụt đã bật mở. Những vụ xung đột sau đó xác định rõ hoàn cảnh nào sẽ xảy ra xung đột giữa văn hoá Hồi Giáo và văn hoá Tây Phương. Một bên là văn hoá Hồi Giáo bị đánh động vì mang mặc cảm vửa dũng mãnh, vừa dễ bị vùi dập vì hoàn cảnh chính trị phân ly rã rời. Bên kia là văn hoá Tây phương bênh vực và dung dưỡng quyền tự do ngôn luận, viết lách, diễn đạt tư tưởng. Năm 2004, một thanh niên Hoà Lan gốc người Morocan, ở lứa tuổi trên 20, tên  là Mohammed Bouyeri đã đâm chết nhà làm phim Theo van Gogh trên đường phố đông người ở Amsterdam chỉ vì ông van Gogh và một chính khách gốc Somali cùng nhau đứng ra làm cuốn phim ngắn mô tả hiện tượng đánh đập, hà hiếp phụ nữ trong văn hoá Hồi Giáo.
Một thời gian ngắn sau, rắc rối lại xảy ra cho nước Đan Mạch, ở Bắc Âu. Một nhật báo ở đây đăng những bức tranh hí hoạ diễu cợt về Đấng Tiên Tri Muhammad. Bức tranh biếm hoạ đó vẽ ông giáo chủ mang cái khăn quấn trên đầu giống như qủa bom. Một tấm hình khác vẽ ông có dáng dấp của một tay sát thủ, chuyên đi ám sát người khác. Chủ bút phụ trách về văn hoá của nhật báo này cho rằng những bức hí hoạ đăng trên báo của ông chỉ có mục đích kêu gọi sự chú ý của mọi người đến vấn đề giới hạn quyền tự do văn hoá ở Âu châu. Có lẽ lối suy luận của ông này còn ấu trĩ, non nớt. Dầu gì đi nữa những nhà hoạt động trong khối Hồi Giáo đâu thèm để ý đến vấn đề tự do văn hoá, hay những tài liệu vớ vẩn như vậy. Chính phủ các nước Hồi Giáo chỉ nhắm một con đường duy nhất là sẵn sàng bảo vệ, bênh vực Hồi Giáo. Ông đại sứ Ai cập ở Đan Mạch ủng hộ việc đổ dầu vào lửa, thổi bùng sự tức giận của phe Hồi Giáo bằng những cuộc biểu tình phản đối, do một giáo sĩ người Palestine, sinh sống ở Đan Mạch, và một thanh niên người Lebanese đứng ra thực hiện. Trong vụ này, nước Syria là nước lợi dụng thời cơ làm to chuyện nhiều nhất. Chế độ cầm quyền ở Syria đòi các giáo sĩ đạo Hồi phải lên tiếng phản đối chính phủ Đan Mạch. Toà đại sứ Đan Mạch ở thủ đô Damascus và Beirut bị đánh phá tan hoang. Dân chúng được kêu gọi tẩy chay không dùng hàng hoá của Đan Mạch. Nước Đan Mạch nằm ở vị trí  ngoài cùng của Âu châu có người di dân Ả Rập đến sinh sống. Từ nay mảnh đất tương đối thanh bình, cô tịch đó bị khuấy động, chọc thủng.
Trận bão tố mới bùng lên trong tuần trước tại ngay cổng của các tiền đồn ngoại giao của Mỹ ở nhiều nước trong khối Ả rập là một trong những mắt xích của  dòng lịch sử. Như thường xảy ra từ bấy lâu nay, nó rất dễ bị kích động, nổ to thành chuyện lớn Nguyên nhân gây ra vụ chọc tức này là một đoạn phim dài 14 phút, phát tán trênYou Tube hồi tháng Bảy. Đoạn phim này qủa thực, thô lỗ, mang tính chất xúc phạm. Nó được tung lên với ý nghĩa chỉ là một đoạn phim ngắn giới thiệu cho cuốn phim “The Innocence of Muslims” “Sự Ngây Thơ Vô Tội Của Người Hồi Giáo.” dài hơn, sẽ được ra mắt sau này. Đoạn phim có những nhân vật thuộc loại hạ lưu, bình dân, và nói những câu ngớ ngẩn, nực cười. Lẽ ra tính chất thô sơ, kịch cỡm của đoạn phim sẽ làm cho người xem phát chán, quên ngay nó đi. Cuốn phim chẳng có giá trị gì về mặt nghệ thuật cả.
Rất khó truy nguyên ra ai là kẻ đã làm cuốn phim này. Công ty Sam Bacile tự nhận là tác giả của cuốn phim. Họ cho biết kẻ làm cuốn phim là một người Mỹ gốc Do Thái, và được 100 doanh nhân Do Thái bỏ tiền ra giúp. Chết chưa! Lại dính đến Do Thái nữa. Thế là đủ làm cho người Hồi Giáo giận phát điên lên được. (Thực ra, cho đến bây giờ vẫn không tìm ra hồ sơ của công ty Bacile, và nguồn gốc của cuốn phim video này vẫn còn mờ mịt, không chính xác.).
Việc đám thanh niên trẻ tụ tập xuống đường phản đối ở những thành phố sôi sục không khí đấu tranh trong thế giới Hồi Giáo là chuyện quá dễ dàng. Toà đại sứ và lãnh sự Mỹ trở thành mục tiêu đánh phá, để giải toả sự tức giận. Nhưng chính sự việc bên trong những tiền đồn ngoại giao giúp người ta biết được lòng tin tưởng giả dối được các nhà cai trị nhào nặn như thế nào. Cũng chính tại những tiền đồn ngoại giao này, người ta cấp chiếu khán, và một cách để người  Ả Rập tìm đường đi sang thế giới Tây Phương. Sau những vụ đập phá, xuống đường xảy ra, đám thanh niên trẻ đến Toà Đại Sứ Mỹ tuần này  nhìn thấy một sự pha trộn nghịch lý: vừa muốn đi Mỹ vì sức mạnh của Mỹ, vừa không muốn đi Mỹ nữa. Vụ tấn công toà lãnh sự Mỹ ở Benghazi, nước Lybia có vẻ như là được chuẩn bị từ trước, và không liên quan gì đến cuốn phim trênYouTube
Cái tâm trạng vừa yêu vừa ghét đối với đặc điểm văn minh của thời đại làm dầy vò tâm tư người Hồi giáo không ít, và sẽ còn tiếp tục dằng co. Sự thẻm muốn sang Tây phưong sinh sống của thế hệ trẻ tạo nên sự cách biệt giữa hai thế hệ già và trẻ. Cả đàn ông, lẫn đàn bà đều nói họ tiếp tục giữ đạo, song đồng thời cũng muốn tháo bỏ bớt những hạn chế của đạo giáo. Những điều được văn hoá Tây phương tôn trọng như quyền tự do diễn đạt tư tưởng, bảo vệ và cho phép những kẻ thấp hèn được có quyền ngang bằng với người khác, đều là những lý tưởng được văn hoá Tây phương trân trọng, tôn vinh. Bây giờ, người Hồi giáo có dịp dùng quyền tự do mới tìm thấy của mình để đập lại cái họ gọi là nghệ thuật làm tổn thương tự ái của người khác.
Những nghịch lý về văn hoá vừa kể không áp dụng với người ở ngoài khối Ả rập. Tổng thống George W. Bush tin rằng sự kiện nước Mỹ gần gũi quá với các chế độ độc tài Ả rập khiến sinh ra lòng hận thù của nhóm người tự xưng là Jihadist. Họ muốn giương cao ngọn cờ thánh chiến chống Mỹ, và Tây phương. Việc người Mỹ tung quân vào Iraq cũng nhằm mục đích thực hiện sự cải cách ở quốc gia này, và những nước Ả Rập khác thấy đó mà noi gương. Nhưng người Ả Rập từ chối chủ nghĩa can thiệp của Mỹ, và bác bỏ thẳng thừng kế hoạch tái lập tự do của ông Bush. Họ nói đó là chiêu bài che dấu cho một cuộc chiến tranh xâm lược, mất lòng dân.
Tổng thống Obama chọn một phương thức khác trong sách lược ngoại giao với khối Ả Rập. Ông tin chắc rằng tiểu sử cá nhân của ông, gồm một số năm sống ở Indonesia, một nước Hồi Giáo, cũng như những cảm tình riêng ông dành cho những  mảnh đất theo Hồi Giáo, sẽ giúp ông hàn gắn mối quan hệ của Mỹ với thế giới Ả rập. Nhưng ông bị rơi vào thế kẹt, vừa thoả hiệp với những nhà cai trị đương thời, trong lúc phải đưa ra những lời hứa to lớn đối với người dân thường. Cuộc nổi dậy của lực lượng đối lập ở Iran vào muà hè năm 2009 cho thấy chính sách của ông Obama có nhiều sai phạm. Kế đến những cuộc nổi dậy Mùa Xuân, hay còn gọi là Arab Spring cũng phá hỏng chính sách ngoại giao của Mỹ. Từ đó đến nay, chính quyền của ông Obama vẫn chưa thể quyết định xem họ có nên duy trì nguyên trạng, hay sẽ ủng hộ giới trẻ lật đổ giới lãnh đạo già nua.
Lẽ dĩ nhiên, tự do về văn hoá không bao giờ mang tính chất tuyệt đối, ngay cả các truyền thống lâu đời của Tây phương cũng vậy. Từ thời văn minh thượng cổ ở Hy lạp, Athens, cho đến nay, bao giờ cũng có sự xung đột, tranh giành giữa tự do và trật tự. Trong thế giới Hồi Giáo, sự dằng co giữa trật tự và tự do lại càng gay gắt, dữ dội hơn và sẽ còn kéo dài khá lâu.  Mấy vụ đốt lá cờ, hay đánh phá toà đại sứ mới chỉ là chuyện khởi đầu, sau này sẽ còn nhiều va chạm khốc liệt hơn nữa.- G.S Fouad Ajami / Washington Post ngày 14/9/2012-Nguyễn Minh Tâm dịch


SOURCE
VIET TRIBUNE ONLINE

Saturday, 12 May 2012

Ý nghĩa thật sự của ngày lễ Mẹ







Friday, 11 May 2012 18:17
Khoa Văn
Cali Today News - Trước hết phải nhắc đến và tôn danh người sáng lập ra ngày lễ mà ngày nay nhiều nước trên thế giới cùng chia sẻ.
Đó là bà Ann Reeve Jarvis, xuất thân ở West Virginia. Theo sử gia Katharine Antolini, thì vào đầu năm 1850, bà Jarvis là người tổ chức các phong trào phụ nữ đã khởi xuớng ra “Ngày làm việc của hội người mẹ” để nâng cao ý thức sống vệ sinh nhằm giảm bớt số tử vong ở các trẻ sơ sinh qua việc giảm trừ bệnh tật và việc sữa bị lên men độc. Những hội này còn giúp săn sóc các binh lính bị thương của cả hai mặt trận trong thời kỳ nội chiến từ năm 1861 đến 1865. Và sau khi chiến tranh chấm dứt thì bà Jarvis và những phụ nữ khác trong hội lại đề ra những buổi họp mặt ngoài trời gọi là “Ngày họp bạn của Mẹ” nhằm nối kết mọi người từ 2 phe đối nghịch lại gần nhau. Vào năm 1870, những phụ nữ này đã chính thức trình bày Bản tuyên ngôn của ngày Người Mẹ khuyến khích phụ nữ khắp nơi tham gia vào những hoạt động chính trị để tranh đấu cho hòa bình.

Sau khi bà Ann Jarvis qua đời vào năm 1905, con gái bà là Anna Jarvis chính là người đã tiếp nối công việc của mẹ và thúc đẩy công nhận Ngày lễ Mẹ đầu tiên vào ngày 10 tháng 5 năm 1908, mọi người đã tề tựu để mừng ngày lễ tại ngôi nhà thờ ở thành phố Grafton,tiểu bang Virginia, quê hương của bà Jarvis. Ngôi nhà thờ hiện nay được đổi tên là Thánh Đường Ngày Mẹ Quốc Tế. Đối với bà Anna Jarvis, mục đích thuần túy của ngày này là để dành thời gian về bên mẹ và nói với mẹ lời cảm ơn tất cả những việc làm và hy sinh của mẹ. Đến năm 1914, khi tổng thống Wilson chọn ngày chủ nhật thứ hai trong tháng năm là ngày Lễ Mẹ chính thức, thì bà Anna Jarvis nhấn mạnh là chỉ nói về một người mẹ của mình chứ không phải là ngày chúc mừng tất cả những người làm mẹ. Rất nhanh chóng sau đó, ngành thương mại đã biến cơ hội này thành một dịp mua sắm quà cáp quan trong trong việc biếu xén. Điều này khiến bà Jarvis rất bất mãn và quyết định làm mọi cách để trả lại ngày lễ này ý nghĩa nguyên thủy mà 2 mẹ con bà đã khởi xướng. Bà đã tổ chức nhiều cuộc xuống đường phản đối, đe dọa kiện tụng và ngay cả chỉ trích phu nhân tổng thống Rosevelt về việc gây quỹ từ thiện nhân ngày Lễ Mẹ. Sự việc phản đối tính cách thương mại của ngày Lễ Mẹ diễn ra liên tục nhiều năm sau đó, và có lần bà Jarvis đã bị bắt về tội phá hoại một đại hội của ngành làm bánh kẹo để bán nhân dịp này. Tuy nhiên điều đáng buồn là bà Anna Jarvis đã mai một sức lực, tiền bạc mà không thắng được cuôc chiến này. Bà đã mất trong nghèo khổ, đãng trí ở tuổi 84, mà không thừa hưởng quyền lợi nào của ngày Lễ Mẹ do chính bà chủ trương, vì bản thân bà cũng không có con.
Trong lúc đó thì qua năm tháng, ngày Lễ Mẹ đã thành một thời điểm tiêu thụ hàng hóa mạnh mẽ trên khắp thế giới do mọi người đều đua nhau phô trương quà cáp đắt tiền nhất mà mình có thể mua dược, bất chấp ý nghĩa hoặc nhu cầu cần thiết. Theo sự ước tính của liên đoàn mua bán quốc gia thì tổng số chi thu trong dịp Ngày Lễ Mẹ năm nay chỉ tại Hoa Kỳ sẽ lên đến 18.6 tỷ mỹ kim. Ngoài ra đây cũng là một ngày mà số người đi ra ngoài ăn uống lớn nhất trong năm. (Theo Reader's Digest)

source
Cali Today News

Tuesday, 8 May 2012

15.4.1912 – 15.4.2012: kỷ niệm 100 năm tàu Titanic chìm



Cập nhật lúc: 4/14/2012 10:17:40 PM
15.4.1912 – 15.4.2012: kỷ niệm 100 năm tàu Titanic chìm

 





Tàu Titanic trong chuyến chạy thử trên biển ngày 2.4.1912

Hôm nay, ngày 15 tháng 4 kỷ niệm đúng 100 năm ngày tàu Titanic bị chìm. Đây là chiếc tàu lớn nhất thời bấy giờ do công ty hàng hải Anh quốc đóng và chủ nhân hãnh diện nói chiếc tàu này không thể chìm. Tuy nhiên trong chuyến hải hành đầu tiên vào ngày 10.4.1912, chiếc tàu đụng phải tảng băng ngầm và đã chìm dưới đáy Đại Tây Dương làm khoảng 1,500 người trong tổng số 2,200 hành khách chết.

Sự kiện chiếc tàu khổng lồ “không thể chìm” bị chìm làm một số lớn hành khách thiệt mạng đã là đề tài của các nhà báo, nhà văn, các nhà nghiên cứu  trong một thế kỷ qua với đỉnh điểm bộ phim Titanic do đạo  diễn tài ba James Cameron thực hiện năm 1997.

Nhân kỷ niệm 100 năm ngày Titanic chìm (15.4.2012), TVTS xin lược lại một số câu chuyện quanh chiếc Titanic qua những tài liệu đã được đưa lên mạng.

> Bấm - Video: Tàu Titanic năm 1911


Một hình vẽ cảnh Titanic chìm sau khi đụng tảng băng

 

Câu chuyện chiếc tàu Titanic…


Hỡi nhà vua Philippe, vua hãy nhớ rằng: vua cũng chỉ là con người!

Người đã được dựng nên từ bụi đất; người sẽ trở về bụi đất!

(Linh mục Anphong Trần Đức Phương)

Ngày 16-10-2008, trên U.S.News có đăng bài của ký giả Justin Ewers nói về việc hiện nay người ta đặt lại vấn đề làm sao con tàu Titanic “không thể chìm”, thế mà lại chìm ngay trong chuyến hải hành đầu tiên.

‘Tàu Titanic được đóng rất chắc chắn và không bao giờ có thể chìm được’. Những người chủ trương đóng con tàu này đã hiên ngang nói như vậy và đặt tên con tàu là ‘Titanic.’

Vào tháng tư, năm 1912, tàu Titanic rời bến cảng Queenstown (Anh Quốc) để đi New York, chở theo hơn 2,200 hành khách và thủy thủ đoàn, trong chuyến hải hành đầu tiên. Hành khách đi trên chuyến tàu đều rất vui mừng phấn khởi và hãnh diện vì được đi chuyến hải hành đầu tiên của con tàu tối tân và lớn nhất thời đó, cùng với niềm tin tưởng chắc chắn là con tàu “không thể nào chìm được”. Có người còn cao hứng tuyên bố Trời (nếu có) cũng chẳng đánh chìm nó được.

Chữ Titanic là lấy từ chữ Titan, tên một ông thần khổng lồ, sức mạnh vô song (trong truyện thần thoại Hy lạp). Người ta đặt tên chiếc tàu như vậy để thách đố mọi nguy hiểm trên biển cả.

Con tàu “không thể chìm được” này đã thực sự chìm khi đụng vào tảng băng vào đêm 14-4-1912. Có thể là vì thuyền trưởng và đoàn điều hành đã quá tự phụ vào con tàu ‘không thể chìm được,’ nên đã không đề phòng đúng luật hải hành.

Con tàu đã chìm sâu xuống lòng biển cả đem theo khoảng 1,500 nhân mạng cùng chìm xuống biển sâu!

Sảnh chờ hạng nhất trên Titanic


Một số chi tiết về chiếc tàu TITANIC

Đã có nhiều bài báo và sách viết về chiếc Tàu Titanic; kể cả hai cuốn phim nổi tiếng :“A Night to Remember” (1958) và  “Titanic” (1997). Hai bài báo báo mới đây viết về chiếc tàu này là “The Secrets of How the Titanic Sank” do Justin Ewers viết ngày 25-9-2008 (nói về những nhà chuyên môn có ý kiến đặt lại vấn đề làm sao chiếc tàu Titanic rất sang trọng, được đóng chắc chắn  để ‘không thể chìm được,’ mà lại chìm ngay trong chuyến hải hành đầu tiên); và bài  “Titanic Survivor Sells Mementos to Pay for Care” do Jill Lawless viết ngày 16-10-2008 (nói về bà Millvina Dean là hành khách duy nhất còn sống, năm nay (khi bài này được viết) đã 96 tuổi, lúc được cứu sống, bà mới có hai tháng tuổi).

Từ những bài báo đó chúng tôi ghi lại mấy chi tiết đặc biệt sau đây:  Tàu Titanic  được khởi đóng vào năm 1909 tại xưởng đóng tàu Harland & Wolff (Belfast, Bắc Ireland ) và ngụời ta có ý định đóng chiếc tàu này  to lớn nhất vào thời đó (cùng với hai chiếc tàu khác là Olympic và Britannic), chiều dài là 900 feet, chiều cao như một ngôi nhà chọc trời thời đó.

Ngưòi ta cố gắng đóng chiếc tàu này thật chắc chắn và bảo đảm rất an toàn để có thể đáp ứng với mọi thử thách của biển cả (như những luồng sóng khổng lồ, hoặc những đụng chạm mạnh mẽ khác…). Vì thế chiếc tàu được đặt tên là Titanic (từ tên Titan, một vị thần dũng mãnh vô song trong thần thoại Hy lạp), và được coi như chiếc tàu không thể chìm được (Unsinkable Ship).

Hạ thủy vào tháng Tư 1912, tàu Titanic khởi hành từ hải cảng Queenstown (Southampton, Anh Quốc) để đi New York (Hoa Kỳ). Sau bốn ngày hải hành , tàu đụng phải tảng băng vào gần nửa đêm (11g40) thứ Bảy ngày 14-4-1912 và chìm vào qúa trưa (2g20) ngày Chúa Nhật 15-4-1912 tại North Atlantic, vùng hải phận New Foundland (Canada).

Thuyền trưởng Edward Smith của tàu Titani


Số người trên tàu tổng cộng hơn 2200, gồm 324 hành khách hạng nhất, 285 người hạng hai, và 708 người hạng ba, cùng với thủ thủy đoàn. Hạng nhất gồm nhiều người giàu có, kể cả  ông John Jacob Astor, người giàu nhất thế giới hồi đó; hạng ba gồm nhiều người từ các nơi muốn sang Hoa kỳ lập nghiệp. Trong số trên 2200 người trên tàu, có 706 người đã được cứu sống nhờ chiếc tàu Carpatia; đa số là phụ nữ  và trẻ em. Các người khác, kể cả thuyền trưởng E.J. Smith đều chìm theo con tàu xuống lòng biển cả.

Những hành khách sống sót, chỉ còn bà  Millvina Dean còn đang sống. Lúc này bà đã 96 tuổi. Bà được bố mẹ bế lên tàu lúc mới có 2 tháng tuổi. Hai ông bà đi chuyến này với ý định đưa gia đình sang Kansas City (Missouri) để lập nghiệp. Cha của bà  chết trong tai nạn đó, mẹ bà và người anh  của bà cũng được cứu sống. Sau này mãi khi bà đã lên tám,  mẹ bà mới kể lại cho bà biết về những hãi hùng trong đêm định mệnh đó. Bà Millvina hiện sống trong một viện dưỡng lão ở Southampton(Anh quốc).

Ngoài ra, có một bà người Anh khác là bà Barbara Joyce West Dainton chết vào tháng 11 năm 2007, thọ 96 tuổi. Một bà người Hoa kỳ tên là Lillian Asplund chết vào năm 2006, thọ 99 tuổi. Đó là những nhân chứng cuối cùng của những người được cứu sống.
Mãi đến  năm 1985, nhà Hải dương Học Robert Ballard, sau bao nhiêu năm tìm kiếm, mới định được vị trí chiếc tàu Titanic chìm, và xác định được chiếc tàu nằm ở độ sâu 2.5 miles trong lòng đại dương. Vài năm sau người ta đã lấy được một số mảnh vụn lên, và khám phá ra lúc tàu Titanic đụng phải tảng băng, nó đã bể làm đôi, trước khi chìm sâu xuống đại dương, chứ không phải nó đã chìm nguyên chiếc tàu, như  người ta đã tưởng.  Hơn nữa, trong lúc tàu gặp tai nạn, sắp sửa chìm, hầu hết  hành khách đã đổ dồn về phía sau chiếc tàu khổng lồ này, trong khi nó từ từ chìm sâu xuống lòng đại dương và đưa dần họ  vào cuộc hành trình đi về Vĩnh cửu!’.

Sơ đồ cho thấy điểm xuất phát của tàu Titanic (Southampton, Anh), đích đến (New York, Mỹ) và điểm gặp nạn sau khi va vào một tảng băng trôi lớn trên biển (ngôi sao màu vàng). Đồ họa: Wikipedia



Titanic chìm do phạm phải lời nguyền của các Pharaoh?


Ngày 31 tháng 5 năm 1911, con tàu huyền thoại Titanic bắt đầu khởi hành. Thuyền trưởng Edward John Smith nói về con tàu của mình: "Chính Chúa cũng không thể đánh chìm con tàu này"…
Thuyền trưởng Smith là người đầy kinh nghiệm. Ông từng điều khiển tàu Olympic. Ông có bằng thuyền trưởng cao nhất: Extra Master's Certificate do Hải quân Hoàng Gia Anh cấp. Lúc đó trên thế giới chỉ có 3 người giành được mà thôi. Và ông đã tiên đoán sai, một năm sau, con tàu định mệnh này đã chìm sau khi va chạm vào 1 tảng băng khổng lồ trôi lềnh bềnh. Đến nay, đã có rất nhiều giả thiết xung quanh vụ mất tích con tàu, bao gồm cả những giả thiết bí ẩn.

- Sự trùng hợp kỳ lạ với con tàu trong tiểu thuyết

Năm 1898, tiểu thuyết "Sự phù phiếm" của tác giả Morgan Robertson đã kể về cái chết của một con tàu. Tác giả đã đặt tên con tàu là “Titan”, bối cảnh câu chuyện xảy ra trước khi xảy ra vụ chìm tàu Titanic 14 năm. Tháng 4 năm 1912, sau vụ chìm tàu Titanic bi thảm, người ta mới phát hiện ra thảm kịch tàu Titanic và cốt truyện có nhiều điểm trùng khớp đến kỳ lạ.

Ngoài sự trùng hợp về cái tên mà ai cũng có thể nhận thấy, cả 2 con tàu, một ngoài đời, một trong tiểu thuyết đều được cho là không thể chìm được, đều bị va đập vào băng trôi, và thậm chí đến những chi tiết thiết kế nhất định (kích thước, tốc độ, trọng lượng nước rẽ) của 2 con tàu cũng gần như y hệt.

- Những điềm gở

Trong khi đó, tháng 3 năm 1912, những hành khách đã mua vé trước khi tham gia cuộc hành trình đầu tiên của con tàu Titanic đã nhận được thư cảnh báo về sự nguy hiểm của cuộc du hành trên biển này. Sau đó người ta khai thác ra rằng, tác giả của bức thư đó chính là một thầy bói nổi tiếng thời đó. Tuy nhiên, chỉ có khách hàng của ông mới để tâm đến lời cảnh báo và không tham gia chuyến đi đó nữa, và tất cả những người còn lại vẫn đi đơn giản vì họ không để tâm đến bức thư đó.

Vài tiếng đồng hồ trước khi con tàu rời bến, có khoảng 55 người từ chối chuyến đi vì những lí do khác nhau. 16 người trong số những người sống sót về sau đã nói rằng, trong cái đêm xảy ra thảm kịch, họ đã mơ thấy con tàu bị đắm.

Tàu Titanic trong phim năm 1997

Cũng vào thời điểm đó, Blanche Marshall, một phụ nữ người Anh cùng chồng đang hưởng tuần trăng mật trên đảo Wight (the Island of Wight). Khi con tàu Titanic đi qua đảo, đôi vợ chồng trẻ quyết định đi xem con tàu. Ngay khi nhìn thấy con tàu Titanic xuất hiện từ xa, Blanche bất ngờ kêu lên: "Con tàu sẽ không đến được Mỹ, nó sẽ bị chìm! Tôi đã trông thấy nó. Hàng trăm người sẽ bị chìm xuống làn nước đóng băng! Đừng để họ chết!". Khi đó, người ta đã cho rằng cô bị điên.

- Lời nguyền của các Pharaoh

Một giả thuyết bí ẩn nữa liên quan đến truyền thuyết về "Lời nguyền của các Pharaoh". Con tàu xấu số Titanic đã chở xác ướp của một phụ nữ với tư thế nằm của thần Mặt trời. Thị trưởng Centerville muốn đưa xác ướp sang New York. Để tránh bị phá hủy trong khi vận chuyển, xác ướp được đặt trên khoang chỉ huy của thuyền trưởng. Trên đầu xác ướp có tượng của Orisis, biểu tượng thần chết của người Ai Cập, được khắc một dòng chữ: "Chỉ riêng ánh mắt của Người cũng đủ để tiêu diệt kẻ nào dám án ngữ trên con đường của Người".

- Nghi án về chủ sở hữu con tàu

Một giả thuyết nữa của hai nhà nghiên cứu Robin Gardiner và Dan van der Vat đã làm thay đổi câu chuyện về chuyến tàu định mệnh này. Họ tin rằng, con tàu bị chìm không phải tàu Titanic, mà là tàu Olympic. Cả hai con tàu gần như được đóng cùng lúc tại một xưởng đóng tàu. Sau đó, vào ngày 20 tháng 10 năm 1910, lần đầu tiên khởi hành, con tàu Olympic đã hỏng do bị trôi vào một con đập.

Điều đó có nghĩa là chủ con tàu - ông Bruce Ismay và chủ xưởng đóng tàu "Harland and Wolf"- ông Lord Pirrie phải chi ra một số tiền rất lớn để sửa chữa và bồi thường.

Khi "con" Olympic gặp tai nạn quá nhiều, nó đã mang tiếng bị "ma ám". Các công ty bảo hiểm đã từ chối bảo hiểm cho con tàu này. Do đó, hai ông Ismay và Pirrie đã quyết định dùng con tàu này để thực hiện cuộc hành trình Đại Tây Dương với cái tên “Titanic”. Và tất nhiên, công ty bảo hiểm đã không nghi ngờ chút nào, nếu như con tàu chìm, 52 triệu bảng Anh tiền bồi thường sẽ vào túi của 2 người đồng sở hữu này.

Và dường như kế hoạch của 2 ông đã thành công rực rỡ. Thể hiện sự quan tâm đến sự an toàn của hành khách và toàn bộ thủy thủ trên con tàu "ma ám", họ đã quyết định huy động một tàu khác vớt xác nạn nhân sau vụ chìm tàu với cái tên ảo "Titanic" đã "không may" bị tai nạn. Để không bị nghi ngờ, con tàu "cứu hộ" đã rời bến 1 tuần sau khi con tàu "Titanic giả" ra biển. Các ông đã tính nhầm vì thảm họa xảy ra chỉ sau 3 ngày con tàu "Titanic" giả rời bến.

Vậy còn con tàu “Titanic” thật thì sao?  Hai  nhà nghiên cứu Gardiner và Danvan der Vat tin rằng, nó đã thuận buồm xuôi gió với cái tên khác trong hải trình của Hoàng gia Anh với hạm đội White Star Line đã cập bến vào năm 1935.

Kate Winslet và DiCaprio trong phim Titanic 1997. Photo: NCM

- Tàu bị đắm và nhanh chìm do được làm quá ẩu?

Cách đây 99 năm, tàu Titanic đã chìm dưới lòng Bắc Đại Tây Dương. Kể từ đó, "chỉ có Chúa Jesus và những cuộc nội chiến mới được nhắc đến"- một nhà sử học ở Harvard đã châm biếm. Trong gần 200 đầu sách, những bộ phim và tài liệu, cả một bộ phim cùng tên có doanh thu cao nhất mọi thời đại, các nhà sử học, khoa học và những người say mê tàu Titanic vẫn còn tranh cãi kịch liệt về nguyên nhân thực sự khiến con tàu chở khách lớn nhất này chìm sau 2h40’ vì đâm vào tảng băng trôi làm 1.522 hành khách thiệt mạng.

Con tàu này khi được đóng đã luôn chứng minh cho hành khách thấy rằng họ không cần phải lo lắng. Khi Brad Matsen giải thích trong cuốn sách mới của ông với nhan đề: "Bí mật cuối cùng của tàu Titanic", những câu hỏi đã được trả lời trong một cuộc điều tra bí mật với các chủ tàu. Để xác định chính xác thời gian, các nhà nghiên cứu đã tập hợp đủ chứng cứ để chứng minh rằng, con tàu đã bị vỡ làm 3 mảnh trước khi chìm chứ không phải là 2 mảnh sau khi chìm - và con tàu chìm nhanh hơn, ở một góc thấp hơn nhiều so với phỏng đoán của đạo diễn bộ phim cùng tên James Cameron - tất cả là do thiếu đinh tán và thân tàu yếu.

Nhưng theo tài liệu mà tổ chức Harland và Wolff tìm ra ở Belfast, Ireland - nơi mà tàu Titanic và các con tàu cùng kiểu dáng được chế tạo- đã khám phá ra rằng, vấn đề không chỉ là do kĩ thuật đóng tàu kém và chưa hoàn thiện mà còn là sự cẩu thả: các chủ tàu nghi ngờ thân tàu quá mỏng nhưng họ đã gạt đi mối lo ngại của các kĩ sư trong buổi đấu thầu nhằm hạ thủy con tàu đúng thời gian.

Một cuộc điều tra đã được tiến hành ngay sau khi con tàu bị chìm nhưng lại không được công bố; những nhà lãnh đạo của tổ chức Harland và Wolff đã tài trợ cho 2 cuộc điều tra của chính phủ nhằm tìm ra nguyên nhân của vụ đắm tàu mà mối nghi ngờ được đặt lên vai viên thuyền trưởng. Có quá nhiều nạn nhân kiện khiến cho các chủ tàu của Titanic bị phá sản - trong đó có J.P Morgan.

Titanic (bên phải) đang được di chuyển ra khỏi cảng cạn để chị em của nó là tàu Olympic (trái) được kéo vào thay thế chân vịt đã mất. Chụp ngày 6.3.1912. Source: wikipedia 

Trong thời đại mà mỗi năm có hàng trăm tàu chở khách qua Đại Tây Dương thì việc đắm tàu không phải là bất bình thường. Thậm chí ngay cả khi tàu Titanic đang được chế tạo, một vụ va chạm gần Nantucket, Mass, giữa hai con tàu sang trọng Republic và Florida đã trở thành tiêu điểm trên toàn cầu. Cả hai con tàu đều phải chịu những thiệt hại nặng nề hơn so với tàu Titanic bị chìm. Nhưng tàu Florida vẫn tự về được đến New York và tàu Republic đã lênh đênh trên biển trong suốt 38 giờ - tất cả 750 hành khách đã được cứu thoát.

Tại sao tàu Titanic lại gặp phải quá nhiều đều tồi tệ như vậy thì vẫn còn là một bí ẩn. Mãi đến năm 2005, các thợ lặn làm việc cho Matsen đã tìm thấy hai mảnh lớn của bụng tàu - điều đó cũng đủ để cho các nhà khoa học khẳng định nguyên nhân gây ra vụ đắm tàu là do thân tàu quá mỏng và thiếu đinh tán.

Nhưng đến tận bây giờ chúng ta vẫn không biết những người đóng tàu cũng biết điều đó. Tom McCluskie, chuyên viên lưu trữ đã nghỉ hưu của hãng Harland và Wolff, khi nghe tin về những khám phá của Matsen, ông đã đưa ra bản điều tra chi tiết của công ty từ năm 1912 mà trước đấy đã được giấu kín.

"Những gì chúng ta tính toán bằng cách phân tích pháp lý những mảnh còn lại của con tàu hoàn toàn trùng khớp với những gì mà hãng Harland và Wolff đã tính toán dựa trên những hiểu biết chi tiết của họ về quá trình chế tạo con tàu"- Matsen phát biểu. Ông nhấn mạnh: "McClusie nói rằng, ông đã chờ cho người ta lắp ráp xong con tàu trước khi ông đưa ra những tài liệu đó". Cả đội thợ lặn, các nhà khoa học cùng với các kĩ sư của Harland và Wolff đều kết luận rằng, với một thân tàu và đinh tán khỏe hơn có thể sẽ giúp con tàu trụ trên biển lâu hơn, hạn chế được lượng người tử vong (sau này hãng Harland và Wolff đã trang bị nhiều đinh tán hơn cho con tàu Britannic theo kĩ thật ban đầu của tàu Titanic).

Tàu Titanic là một sản phẩm của sự cạnh tranh khốc liệt được thúc đẩy bởi sự tăng trưởng lợi nhuận trong hàng hải từ cuộc chiến tranh Mỹ-Tây Ban Nha. Với hi vọng kiểm soát Bắc Đại Tây Dương, J.P Morgan dần nắm giữ được một số công ty hàng hải của Anh và Mỹ. Chính phủ liên bang ủng hộ ông bằng việc trợ cấp và miễn thuế. Sau đó chính phủ Anh đã trợ cấp giúp hãng hàng hải Cunard, một trong những công ty duy nhất chống lại sự thu mua của Morgan. Matsen nói rằng "Tất cả số tiền đã được ném vào một ngành công nghiệp mà gần như không kiểm soát được".

Việc đóng thân tàu mỏng hơn 1/4 inch và đinh tán mỏng hơn 1/8 inch so với những thiết kế ban đầu được cho là sẽ giảm bớt trọng lượng của con tàu đến 2.500 tấn, khiến nó có thể vượt qua kênh đào Anh nhanh hơn những con tàu khác. Bởi vì những điều chỉnh trong việc đóng tàu đã không theo kịp tiến độ của những con tàu lớn hơn, nên những chi tiết kĩ thuật mỏng hơn vẫn đáp ứng được tiêu chuẩn cho ngày hạ thủy con tàu. "Đó là một cách để làm khách hàng hài lòng"- Matsen nói. "Nếu J.P. Morgan muốn một con tàu làm bằng giấy bồi thì họ cũng sẽ làm như vậy"- Nhưng thật may là ông ta đã không yêu cầu như thế.

Vậy đâu là nguyên nhân gây ra thảm kịch thế kỷ 20 này? Một lời nguyền? Sự vô đạo đức của những người sở hữu con tàu? Hay sự trùng hợp với một câu chuyện?

Những giả thiết trên góp phần vén màn bí ẩn về cái chết bất đắc kỳ tử của con tàu thế kỷ "Titanic.

(Nguồn: Nguyễn Minh – Hòa Thu, theo Spiegel)



TiVi Tuan San

Monday, 9 April 2012

Aung San Suu Kyi nhậm chức dân biểu Miến Điện ngày 23/04/2012


MIẾN ĐIỆN -
Bài đăng : Thứ hai 09 Tháng Tư 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ hai 09 Tháng Tư 2012

Aung San Suu Kyi nhậm chức dân biểu Miến Điện ngày 23/04/2012

Bà Aung San Suu Kyi trả lời báo chí sau cuộc gặp gỡ với đại diện lực lượng Karen, KNU, tại nhà riêng ở Rangoon ngày 08/04/2012.
Bà Aung San Suu Kyi trả lời báo chí sau cuộc gặp gỡ với đại diện lực lượng Karen, KNU, tại nhà riêng ở Rangoon ngày 08/04/2012.
Reuters/Soe Zeya Tun

Tú Anh

Lãnh đạo đối lập Miến Điện, đắc cử dân biểu trong cuộc bầu cử bổ túc vừa qua, sẽ chính thức bước vào nghị trường vào ngày thứ hai 23/04/2012. Cuộc tranh đấu cải tiến chính trị và dân sinh tại Miến Điện của giải Nobel Hòa Bình 1991, sẽ từ đường phố và nhà tù chuyển vào diễn đàn quốc hội.

Theo phát ngôn viên của Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ Nyan Win, bà Aung San Suu Kyi, dân biểu đơn vị Kawhmu, gần Rangoon, sẽ xuất hiện lần đầu tiên tại Hạ viện với tư cách đại diện nhân dân vào ngày 23/04/2012. Một viên chức tại Hạ viện xác nhận là thư mời tham dự khóa họp đã được gửi đến toàn thể thành viên quốc hội kể cả bà Aung San Suu Kyi.

Sau hơn 15 năm bị quản chế và lao tù trong 22 năm trở lại đây, nhà lãnh đạo đối lập bước vào chính trường Miến Điện sau cuộc bầu cử bổ túc 01/04/2012.

Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ chiếm được 43 ghế trên tổng số 44 đơn vị dự tranh, gồm 37 dân biểu Hạ viện, 4 thượng nghị sĩ và 2 đại biểu nghị viện địa phương.

Trong cuộc bầu cử Hạ viện bổ sung vừa qua, đảng cầm quyền Liên đới và Phát triển Liên bang chỉ thắng được tại đơn vị duy nhất nơi mà đối lập không dự tranh.

Tuy nhiên, cùng với 25% ghế dành riêng cho quân nhân tại chức và qua cuộc bầu cử thiếu minh bạch tháng 11/2010, phe thân chính quyền chiếm đa số áp đảo tại Hạ viện.

Theo lãnh đạo Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ, điều quan trọng không phải là con số mà là ở quyết tâm. Bà tuyên bố trước là sẽ đem lý tưởng tranh đấu vào quốc hội. Trong tư cách là một dân biểu, mục tiêu bất di bất dịch của bà là cải tiến Miến Điện thành một nhà nước cai trị theo luật pháp, tu chính Hiến pháp để chế độ được dân chủ hơn và xây dựng một đất nước hòa bình.

source

RFI Vietnamese

Thursday, 5 April 2012

Báo TQ phản ứng vụ Palau bắn ngư dân


Báo TQ phản ứng vụ Palau bắn ngư dân

Cập nhật: 13:14 GMT - thứ năm, 5 tháng 4, 2012

Palau có vùng kinh tế đặc quyền rộng 630 nghìn km vuông

Hoàn cầu Thời báo phản ứng vụ ngư dân Trung Quốc bị bắn ở Palau trong bối cảnh báo này gọi là ‘Thái Bình Dương ngày càng ít yên bình’.

Tờ báo theo khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa của Trung Quốc đã lên tiếng hôm 5/4/2012 sau vụ một ngư phủ Trung Quốc bị trúng đạn chết và nhiều người khác bị cầm giữ bởi đảo quốc Palau hôm 31/3 hoặc 1/4 tùy theo múi giờ Trung Quốc.

Chiếc tàu chính cho nhóm ngư dân này đã bị cháy, còn thuyền nhỏ chở họ đi bắt hào to ở vùng bờ biển bị nạn, theo các hãng thông tấn.

Báo Pacific Daily News dẫn lời phát ngôn viên cho Phủ Tổng thống Palau, ông Fermin Meriang, thuật lại rằng khi thuyền cá Trung Quốc lao tới, cảnh sát biển Palau buộc phải nổ súng cảnh báo vào máy tàu chứ không nhằm vào ai cả.

Nguồn tin này trích quan chức Palau nói "một viên đạn chắc đã văng ra và găm trúng vào đùi một thuyền viên Trung Quốc" khiến ông này chết vì mất máu trước khi được đưa vào bệnh viện.

Con số người bị bắt cũng chưa rõ chỉ là năm người hay 25.

Báo Hoàn cầu gọi đây là vụ ‘xung đột nghề cá’ giữa Trung Quốc và Palau.

Hậu quả là vụ việc “gây sốc” cho người dân Trung Quốc, theo bài báo.

Bài báo cũng coi Palau, một đảo quốc chỉ có 200 nghìn dân, nằm gần Guam và cách Philippines 500 hải lý, là thuộc nhóm “các nước xung quanh” Trung Quốc trên biển.

Tờ báo thừa nhận “trong những năm gần đây, tranh chấp của Trung Quốc trên biển với các nước xung quanh ngày càng trở nên thường xuyên,”

Bài báo trích lời các nhà nghiên cứu tại Đại học Chiết Giang nói rằng “biển Thái Bình Dương như đang ngày càng ít bình yên”.

Tuy nhiên báo Hoàn cầu không đi vào chi tiết về các vụ va chạm đó mà chỉ đề nghị một biện pháp tìm thỏa thuận song phương để “bảo hộ dân sự” cho các công dân nước ngoài khi có xung đột trên biển.

Tờ báo này viết: “Đề nghị của chúng tôi là Trung Quốc cần tìm cách tham gia các thỏa thuận bảo vệ dân sự song phương” với một số chính phủ nước ngoài,”

Tàu đánh cá của Trung Quốc hoạt động ngày càng xa vùng biển truyền thống

“Qua đó, sẽ có thể thúc đẩy cộng đồng quốc tế ký biên bản đa phương để bảo vệ công dân ở hải ngoại.”

Hoa Kỳ phòng vệ giúp

Trong lúc cơ quan ngoại giao Trung Quốc tiếp tục điều tra vụ bắn chết ngư dân nước họ đánh bắt tại vùng đảo Palau, vụ việc được quốc tế chú ý đến còn vì chiếc du thuyền siêu hạng của tỷ phú Mỹ, Paul Allen cũng tham gia cứu họ các thành viên thủy thủ đoàn Trung Quốc.

Hôm thứ Tư, Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho hay trên trang mạng của họ rằng Đại sứ quán nước này tại Micronesia, đảo quốc cạnh Palau, đang điều tra vụ ngư dân mà họ vẫn chưa xác định được danh tính.

Cơ quan ngoại giao Trung Quốc cũng nói nếu công dân họ “vi phạm luật quốc tế” thì lãnh sự sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ họ.

Palau chỉ có quan hệ ngoại giao với Đài Loan chứ không duy trì quan hệ với Trung Quốc.

Đảo Palau không có lực lượng phòng vệ riêng mà để cho Hoa Kỳ lo chuyện quân sự và phòng vệ lãnh hải.

Tổng thống Palau Johnson Toribiong đã đưa ra tuyên bố về vụ việc nhưng không nhắc gì đến vụ bắn ngư dân Trung Quốc và chuyện bắt giữ những người khác.

Tuy nhiên, ông cho hay một phi công có giấy phép bay của Hoa Kỳ và hai cảnh sát viên đã mất tích 48 giờ kể từ khi họ đi tìm chiếc tàu chính bị cháy.

Tuần tra biển của Hoa Kỳ và chiếc du thuyền siêu hạng mà người đồng sáng lập tập đoàn Microsoft, ông Paul Allen, làm chủ cũng tham gia tìm kiếm dù ông không có mặt.

source

BBC Vietnamese

Saturday, 10 March 2012

Nhật Bản suy tính 'các thành phố của tương lai' cho các cộng đồng bị tàn phá


Thứ Sáu, 02 tháng 3 2012

Nhật Bản suy tính 'các thành phố của tương lai' cho các cộng đồng bị tàn phá

Nhật Bản đang lập kế hoạch xây dựng 6 thành phố tiết kiệm năng lượng, gọi là ‘các thành phố của tương lai’ tại những vùng bị tàn phá bởi trận động đất mạnh 9 độ richter và sóng thần một năm trước. Nhưng hiện có các quan ngại về quy mô và tính bền vững của các dự án, và rằng liệu các công ty quốc tế có cơ hội tham gia hay không.

Ofunato, một trong các thị trấn bị tàn phá trong thiên tai tháng 3 năm ngoái. Nhật Bản đang lập kế hoạch xây dựng lại các thị trấn này thành những cộng đồng tiết kiệm năng lượng với một số ý tưởng khá
Hình: AFP
Ofunato, một trong các thị trấn bị tàn phá trong thiên tai tháng 3 năm ngoái. Nhật Bản đang lập kế hoạch xây dựng lại các thị trấn này thành những cộng đồng tiết kiệm năng lượng với một số ý tưởng khá táo bạo

Sau khi trận sóng thần hôm 11/3 năm ngoái cuốn sạch một số cộng đồng duyên hải và nhiều cư dân ở các cộng đồng này, nhiều người lo ngại rằng một số thị trấn sẽ biến mất mãi mãi. Nhưng Nhật Bản hiện đang lập kế hoạch hồi sinh một số nơi, biến chúng thành các cộng đồng tiết kiệm năng lượng. Một số các khái niệm khá táo bạo.

Bộ ba thị trấn bị tàn phá – Ofunato, Rikuzentakata và Sumida Kesen - sẽ cùng trở thành nơi triển khai dự án năng lượng mặt trời khổng lồ đầu tiên trên thế giới với nguồn pin do địa phương cung cấp.

Kamaishi có kế hoạch cung cấp năng lượng riêng cho dân cư địa phương tiêu thụ và thiết lập các ngành công nghiệp mới. Higashi Matsushima sẽ sử dụng các công nghệ xây dựng hiện đại nhất để tạo dựng cộng đồng có khả năng chống chọi thảm họa. Iwanuma có thể sử dụng các đống đổ nát từ thảm họa tự nhiên để tái tạo môi trường tự nhiên. Nó sẽ có một mạng lưới điện năng lượng mặt trời thông minh.

Và thị trấn Shinichi có kế hoạch trở thành một ‘trung tâm hạ tầng thông tin’ trong khi Minamisoma muốn trở thành thành phố với chủ đề ‘lương thông năng lượng’, có thể sử dụng năng lượng gió.

Các nguồn năng lượng hóa thạch nhập khẩu vẫn được sử dụng phần lớn cho nền kinh tế Nhật Bản, nhất là kể từ khi gần như toàn bộ các lò phản ứng hạt nhân của nước này hiện ngưng hoạt động vì nhiều lý do. Giới hữu trách đang tìm kiếm các ý tưởng táo bạo về năng lượng thay thế.

Tại một cuộc hội thảo ở Fukushima, một số người từ các cộng đồng bị ảnh hưởng, các nhà quy hoạch đô thị quốc tế và các nhà ngoại giao đã được chủ tịch một nhóm học thuật tường trình về thẩm định một số dự án tối tân.

Kiến trúc sư kiêm kỹ sư Shuzo Murakami nói các cư dân ‘thành phố tương lai’ sẽ không những kiểm soát việc sử dụng năng lượng mà còn có thể tạo ra và lưu trữ năng lượng trong chính các ngôi nhà của mình.

Nhưng ông Murakami khuyến cáo rằng các cộng đồng mới không thể được thiết kế theo cách chỉ đổ tiền vào việc xây dựng. Theo ông, các thành phố mới cần phải có khả năng tự túc và tự duy trì để người dân muốn sống tại những nơi đó về lâu về dài.

Thậm chí trước khi xảy ra thảm họa năm ngoái, một số cộng đồng cũng đã phải đối phó với các thách thức lớn. Các cư dân trẻ tuổi đổ về các thành phố lớn, bỏ lại các công việc đồng áng và đánh bắt cá.

Những người sống sót và các nhà quy hoạch lo ngại rằng các dự án có thể sẽ trở thành bản sao mới nhất của các dự án khổng lồ, tiêu tốn nhiều tỷ đôla. Nhật Bản đã chứng kiến nhiều dự án kiểu như vậy trong vài thập kỷ qua, khi các chính trị gia và các công ty xây dựng cấu kết với nhau, chủ yếu vì nguồn lợi tài chính của mỗi bên.

Nhật Bản khuyến khích các công ty nước ngoài tham gia vào việc tái thiết. Nhưng các tổ chức hải ngoại phàn nàn rằng họ thấy ít hứng thú thực sự đối với khả năng và các sản phẩm của họ, cả với vấn đề thu dọn khổng lồ lẫn các nỗ lực tái thiết tính cho đến này. Một số nói với đài VOA rằng các tay trung gian Nhật Bản chỉ đề nghị hỗ trợ nếu được đút lót.

Một diễn giả chính tại hội thảo Fukushima là ông Richard Jones, phó giám đốc điều hành Cơ quan Năng lượng Quốc tế.

Ông nói với đài VOA rằng các nhà thực hiện quyết định của Nhật Bản cần phải tập trung vào nhu cầu của người dân thay vì tham vọng của các công ty lớn của Nhật Bản:

“Dĩ nhiên trong các tình huống như thế này, luôn luôn có sự thèm muốn, vì suy cho cùng, họ đang chi nhiều tiền công quỹ để tập trung vào các nguồn lực địa phương. Nhưng tôi kêu gọi mọi người hãy cố gắng nghĩ đến tương lai lâu dài cũng như về nhu cầu của người dân trong khu vực".

Và ông Jones nói rằng nhu cầu quan trọng nhất ở các khu vực bị tàn phá là tái thiết càng nhanh càng tốt:

“Tôi cho rằng họ không nên cố gắng sáng chế ra một điều gì mới lạ vì đã có nhiều gương điển hình về các cộng đồng khác và các dự án đã đạt được nhiều thành quả khá tốt.”

Cựu đại sứ Hoa Kỳ tại 4 nước nói rằng các cộng đồng thông minh ở Đan Mạch, Anh, Đức và Thụy Điển là các mô hình khả thi để Nhật Bản học hỏi.

Những người ủng hộ cho rằng các bài học đó bao gồm cách thức công tác quy hoạch và xây dựng phải có sự tham gia như thế nào của các cư dân tương lai và những người có quyền lợi trong đó để bảo đảm rằng chúng vừa tiết kiệm năng lượng, vừa khiến người ta phải mơ ước sống ở đó.

source
VOA Vietnamese